Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Rầm!
Răng rắc!
Một cái cây to thô cỡ eo người bị bóng xám đụng gãy.
Bóng xám gầm rống liên tục:
- Grào grừ!
Quanh nó có năm người nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống.
Bóng xám là Thạch Ban Hổ Chi Vương, thân hình của nó to hơn Thạch Ban Hổ bình thường gấp đôi, toàn thân tràn ngập lực lượng sức bật. Móng vuốt nó bấu chỗ nào là để lại vết cào sâu, trên nham thạch cứng rắn cũng để lại mấy vệt sâu hoắm.
- Cái con to bự này thật khó giết!
- Nhưng giết được nó thì lần này chúng ta vào Hắc Thạch sơn mạch không uổng công.
- Ha ha ha! Không ngờ chuyến này chúng ta vào Hắc Thạch sơn mạch đụng phải Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Thủ lĩnh trầm giọng quát:
- Tất cả cẩn thận đừng chểnh mãng!
Năm võ giả vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương vừa cẩn thận tấn công nó vừa tán dóc, bọn họ biểu lộ hưng phấn vô cùng. Vì Thạch Ban Hổ Chi Vương giống như Phong Ảnh Lang đều hiếm hoi, khó gặp. Đội săn bắn bọn họ vào Hắc Thạch sơn mạch không phải một, hai lần nhưng đây là lần đầu tiên đụng tới Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Trong lúc cả đội dốc sức chém giết Thạch Ban Hổ Chi Vương thì một bóng áo xanh lặng lẽ xuất hiện đằng sau họ.
Bóng áo xanh tất nhiên là Cảnh Ngôn nghe tiếng tìm đến.
Cảnh Ngôn vốn định rời khỏi Hắc Thạch sơn mạch trở về Đông Lâm thành, nhưng trước khi đi hắn nghe tiếng rống của Thạch Ban Hổ Chi Vương nên chạy tới xem.
Cảnh Ngôn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/35187/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.