Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn nheo mắt dưỡng thần.
- Tiểu huynh đệ!
Lỗ tai Cảnh Ngôn nhúc nhích, hắn nghe có thanh âm sau lưng mình.
Cảnh Ngôn mở mắt ra nhìn sang, thấy một lão nhân để râu dài, lưng hơi khòm toát ra dao động nguyên khí, là một võ giả trung cấp, tu vi Võ Đạo lục trọng thiên.
Nhìn trang phục trên người lão nhân là Cảnh Ngôn biết chắc đây là thị ứng của tiểu quán.
Cảnh Ngôn cười nói với lão thị ứng:
- Cho ta một bình rượu nào đi.
Hắn ngồi không tại đây thì không ổn, tửu quán cần buôn bán, nếu mọi người đi vào đều ngồi nghỉ chứ không kêu rượu thì tửu quán làm ăn thế nào?
Cảnh Ngôn cho rằng lão thị ứng đến hỏi hắn có muốn mua gì đại loại như rượu không.
Mặt lão thị ứng nghiêm túc nhỏ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ mau rời khỏi chỗ ngồi này đi.
Cảnh Ngôn cười hỏi:
- A? Chỗ này ngồi thật sự có cấm kỵ gì sao?
Nếu chỗ ngồi có cấm kỵ gì thì Cảnh Ngôn không bắt buộc phải ngồi tại đây, khi hỏi chuyện hắn đã đứng lên.
Cảnh Ngôn đến chờ người, hắn không muốn gây chuyện.
Lão thị ứng thấy Cảnh Ngôn đứng lên thì nét mặt giãn ra, cười hỏi:
- Ha ha, tiểu huynh đệ lần đầu tiên đến Hắc Nha trại phải không?
Nếu Cảnh Ngôn từng đến Hắc Nha trại, ghé qua Hắc Nha tửu quán thì nên biết quy định chỗ ngồi này.
Cảnh Ngôn gật đầu nói chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972787/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.