Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Kiếm quang đen quét tới đâu là không ai cản nổi.
Các tiếng rống liên tiếp vang lên:
- To gan!
- Dừng tay! Dám càn rỡ trong Ngụy gia!
Các bóng người bay nhanh xuống khỏi đài cao diễn võ trường.
Cảnh Ngôn mặc trường bào màu xanh ngạo nghễ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn các nhân vật cao tầng Ngụy gia xông lên.
Tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà ánh mắt lạnh băng trừng Cảnh Ngôn, quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Xem võ giả trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh này thực lực không yếu, nhưng tử đệ trẻ tuổi xuất sắc trong các gia tộc lớn Đoan Dương thành dù Ngụy Lâu Hà không biết hết nhưng ít ra từng gặp mặt, nên có ấn tượng mới đúng. Võ giả này rất xa lạ, dường như chưa gặp bao giờ.
Ngụy Lâu Hà rất muốn giết ngay võ giả áo xanh này, nhưng gã biết võ giả ưu tú như thế ở trong gia tộc nào cũng có địa vị không thấp. Ngụy Lâu Hà cố dằn lòng xuống quát hỏi, phải rõ ràng thân phận của đối phương rồi tính.
Cảnh Ngôn cười nói, mắt sáng rực nhìn tộc trưởng Ngụy gia Ngụy Lâu Hà:
- Cảnh Ngôn! Ha ha, Ngụy gia các ngươi muốn tập nã ta đúng không? Hôm nay ta tự đưa lên cửa!
Lúc này Cảnh Ngôn chưa xác định tình huống của Lưu Hiểu Nguyệt, trước khi xâm nhập trạch viện Ngụy gia hắn vốn không định trực tiếp lao vào. Nhưng hộ vệ canh giữ cửa trạch viện ai nấy hung hăng dữ tợn không chịu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972728/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.