Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ, ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường, hai người này luôn ghét Cảnh Ngôn, từ sau đại tái thì càng xem hắn là đinh trong mắt, cái gai trong thịt chỉ muốn diệt ngay.
Cảnh Dụ Tường nói xong tộc trưởng, các vị trưởng lão biến sắc mặt.
Tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh im lặng.
Cảnh Ngôn nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như đã nghĩ.
Nhìn mặt ngoài Tác Văn là đệ tử của Thương Long chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện, vừa là đệ tử của Thần Phong học viện, hắn giết gã tức là đắc tội chấp sự Thương Long, ảnh hưởng nhất định đến Cảnh gia. Nhưng dù có ảnh hưởng cũng không đến mức khiến tộc trưởng, các trưởng lão mặt ủ mày chau như thể Cảnh gia sắp gặp tai họa ngập đầu đi?
Tác Văn dựng lôi đài ngoài trạch viện Cảnh gia, hành động đó là đá quán, làm Cảnh gia mất mặt, cuối cùng gã bị võ giả mười mấy tuổi của Cảnh gia giết, dù là Thần Phong học viện cũng không có lý do nói Cảnh Ngôn sai. Vậy tại sao đám người Cảnh gia nặng trĩu ưu tư?
Cảnh Thành Dã tộc trưởng buông tiếng thở dài, nhìn Cảnh Ngôn, giọng khàn khàn:
- Cảnh Ngôn, ngươi giết Tác Văn đúng là gây họa.
Cảnh Thành Dã đứng dậy đi tới đi lui:
- Cảnh Ngôn, ngươi không biết đệ đệ của Thương Long là ai đúng không? Đó là Thương Ngọc!
Cảnh Ngôn ngạc nhiên:
- Thương Ngọc?
Cái tên rất xa lkạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972670/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.