Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Trong tưởng tượng của Trọng Sùng Nghiêu thì tính cách Tần Vũ luôn trầm ổn, gã nghĩ dù y và Cảnh Ngôn quan hệ thân thiết cũng không nên vào phút then chốt này lấy việc công làm việc tư, để đối thủ cạnh tranh Vương Yến bắt lấy điểm yếu.
Hiện tại loại tình huống này dù là lâu chủ cũng không thể bắt buộc thiên vị Tần Vũ.
Nếu Tần Vũ thông minh thì nên chủ động thừa nhận sai lầm, hơn nữa nhường chức phó lâu chủ, làm vậy tốt cho mọi người.
Trọng Sùng Nghiêu nhìn Tần Vũ chằm chằm.
Tần Vũ mỉm cười nói:
- Lâu chủ đại nhân, ta có lời muốn nói.
Tần Vũ trầm giọng chậm rãi nói:
- Chủ quản Vương Yến đang phỉ báng ta!
Khuôn mặt Trọng Sùng Nghiêu không biểu tình nghe vậy cau mày:
- A?
Lúc này rồi Tần Vũ còn muốn cãi chày cãi cối? Nếu đúng là thì Tần Vũ đã coi thường lâu chủ. hay Tần Vũ cho rằng thành chủ đại nhân và Cảnh Ngôn quan hệ không giống bình thường, hiện tại y thân với Cảnh Ngôn thì có thể không tôn trọng lâu chủ?
Trọng Sùng Nghiêu từ thất vọng biến thành bất mãn.
Vương Yến mở cờ trong bụng, trên mặt làm bộ tức giận dõng dạc nói:
- Phỉ báng? Chủ quản Tần Vũ nói xem ta phỉ báng ngươi cái gì? Ai đều biết ngươi thân với lão tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thiên, Cảnh Thiên đã chết giờ ngươi quen với Cảnh Ngôn. Ha ha, trước kia không thấy ngươi thân thiết với Cảnh Ngôn bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972620/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.