Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Tam Anh Mỗ Mỗ sống lâu như vậy dạng thiên tài nào chưa thấy?
Tam Anh Mỗ Mỗ tận mắt nhìn thấy rất nhiều thiên tài nhanh chóng quật khởi, tỏa sáng trên đại lục, được người người khen ngợi nhưng lại rất nhanh ngã xuống.
Trong thời gian dằng dằng, thiên tài xuất hiện lớp này đến lớp khác nhưng có thể được người đời nhớ lại có mấy ai?
Cho nên Tam Anh Mỗ Mỗ thật sự không quan tâm lời uy hiếp của Cảnh Ngôn. Ngược lại lời Cảnh Ngôn nói khiến sát ý của Tam Anh Mỗ Mỗ đối với Cảnh Ngôn càng nặng thêm.
Cảnh Ngôn xoay người, chắp tay cảm tạ Hoắc Xuân Dương:
- Thành chủ đại nhân, đa tạ!
Đây xem như là lần thứ hai Hoắc Xuân Dương cứu Cảnh Ngôn. Ngày ấy, trong phủ thành chủ, nếu không phải thành chủ Hoắc Xuân Dương quay về kịp thì Cảnh Ngôn có thể đã chết.
Tính luôn lần này, đây là lần thứ hai Hoắc Xuân Dương cứu Cảnh Ngôn.
Tuy Cảnh Ngôn biết, Hoắc Xuân Dương vì Bạch Tuyết thành chủ mới hơi chiếu cố mình nhưng ân tình chính là ân tình, Cảnh Ngôn nhớ kĩ trong lòng.
Có thù báo thù, có ân báo ân!
Hoắc Xuân Dương phất tay áo, cười không hề để ý!
Cảnh Ngôn nói với Cảnh Thần Tinh:
- Thần Tinh thúc thúc, việc xây dựng đan lâu phiền thúc phụ trách!
Cảnh Thần Tinh trả lời:
- Được!
Cảnh Ngôn cuối cùng nhìn về phía Cảnh Thiên Anh mới bị Tam Anh Mỗ Mỗ đánh bay ra ngoài ban nãy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972601/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.