Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Có thể nói từ đầu đến cuối Thương Ngọc không thèm để Cảnh Ngôn vào mắt.
Chỉ là nhãi ranh mười mấy tuổi.
Thương Ngọc thầm khinh thường đám người Triệu Đương Nguyên tỏ vẻ trịnh trọng, gã lười nói nhiều. Gã cứ việc chỉ dạy dược tề sư Triệu gia phối chế dược tề, rồi nhận thù lao dày cộm là được, tin tưởng không lâu sau chợ dược tề Triệu gia sẽ hoàn toàn xưng bá Đông Lâm thành.
Đến lúc này võ giả Đông Lâm thành sẽ ghi nhớ cái tên đan sư Thương Ngọc.
Triệu Đương Nguyên khách sáo cười nịnh:
- Thương Ngọc đan sư đã mệt thì mau trở lại nghỉ ngơi đi.
Thương Ngọc sắp xoay người ra khỏi chợ dược tề bỗng một tiếng la dồn dập truyền đến:
- Tộc trưởng! Tộc trưởng!
Một võ giả áo đen chạy vào chợ dược tề, biểu tình sốt ruột.
Triệu Đương Nguyên cau mày:
- Hưm?
Võ giả áo đen này cũng là thám tử được Triệu Đương Nguyên phái ra ngoài.
Võ giả áo đen thở hồng hộc nói:
- Nguy rồi tộc trưởng! Huy Hoàng đan lâu bán dược tề trị thương cấp thấp giá ba khối linh thạch, dược tề trị thương trung cấp bán mười lăm khối linh thạch, dược tề trị thương cao cấp bán năm mươi khối linh thạch, dược tề giải độc cấp thấp...
Triệu Đương Nguyên phất tay ngăn võ giả áo đen nói tiếp:
- Được rồi được rồi, chúng ta đều biết.
Lúc nãy thám tử kia trở về có báo mấy tin tức này, Triệu Đương Nguyên rất khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972583/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.