Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Người xung quanh lao nhao giễu cợt hoặc ghen tỵ.
- Lão Ngũ, lần này ngươi thiệt thòi lớn!
- Thiếu niên kia thoạt trông trẻ tuổi đã có tu di giới chỉ thì không phải người bình thường. Hắn cố ý mua bia đá võ học khiếm khuyết chắc có lý do, xem ra quầy hàng của Lão Ngũ có thứ tốt bị phát hiện.
- Lão Ngũ, ngươi luôn khôn lanh lắm mà sao không biết quầy hàng của mình có đồ tốt?
Tin đồn khu quầy hàng xuất hiện trân bảo khoáng thế luôn được lưu truyền.
Lão Ngũ gầy gò hung dữ trừng Cảnh Ngôn:
- Ta phi! Ta chịu thiệt? Ha, Lão Ngũ ta là người nào? Đã bao giờ chịu thiệt? Hôm nay tiểu tử này không phun ra báu vật thì ta cho hắn nằm ra chợ!
Cảnh Ngôn nheo mắt lạnh lùng cười:
- Ta chống mắt xem ngươi làm sao khiến ta nằm ra khỏi chợ.
Một người lớn tiếng nói với Cảnh Ngôn:
- Thiếu niên, ngươi mua thứ tốt gì từ quầy hàng của Lão Ngũ? Lấy ra cho chúng ta nhìn xem? Nếu chỉ là thứ bình thường chúng ta sẽ giúp ngươi khuyên bảo Lão Ngũ, ngươi thêm chút linh thạch rồi bán cho ngươi.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
- Không cần làm phiền, mặc kệ thứ này có giá trị lớn hay không đều đã là của ta, không cần mua lại lần hai, ta sẽ không cho hắn thêm một khối linh thạch nào.
Người kia thấy Cảnh Ngôn không lĩnh tình thì bĩu môi khinh thường nói:
- Người trẻ tuổi đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972558/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.