Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Tiêu Minh hơi mất kiên nhẫn.
Nếu không phải Cảnh Thanh Trúc mỗi năm đều sẽ hiếu kính gã một phần hậu lễ thì bây giờ gã đã không rút thời gian ra gặp Cảnh Thanh Trúc rồi.
Tuy Tiêu Minh chỉ là một tiểu quản sự của Hiệp Hội Đan Sư nhưng người nịnh bợ gã bình thường cũng không thiếu. Trong mắt Tiêu Minh, Tiêu Minh có thể dành chút thời gian cho Cảnh Thanh Trúc đã xem như ân huệ rất lớn.
- Hử?
Tiêu Minh mất kiên nhẫn nói mấy câu lại thấy Cảnh Ngôn vẫn còn nghênh ngang ngồi tại chỗ liền nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.
Cảnh Thanh Trúc thấy gã đi vào liền vội đứng dậy vậy mà tên tiểu tử Cảnh Ngôn này lại dám không đứng lên.
Đáng chết!
Loại hành vi này chính là không tôn kính Tiêu Minh gã. Nói nghiêm trọng chút chính là đang miệt thị, coi thường!
Cảnh Thanh Trúc tự nhiên cũng phát hiện sắc mặt Tiêu Minh thay đổi. Cảnh Thanh Trúc nhìn Cảnh Ngôn một chút, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu Cảnh Ngôn đứng lên.
Dù Cảnh Ngôn nói mình quen phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư nhưng dù Cảnh Ngôn thật quen, vậy thì sao?
Thân phận phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư là thế nào? Chẳng lẽ sẽ ra mặt can thiệp loại chuyển nhỏ như này sao?
Cảnh Thanh Trúc không hề cho rằng Cảnh Ngôn có cơ hội gặp mặt được đối phương.
Hy vọng chủ yếu của Cảnh Thanh Trúc bây giờ là lợi dụng việc Cảnh Ngôn quen biết phó hội trưởng Hiệp Hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972517/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.