Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Mộ Liên Thiên nhìn quét mười mấy võ giả bên dưới:
- Mời võ giả muốn xông Thiên Trận tiến lên trước, các ngươi có mười giây suy nghĩ kỹ.
Mười giây!
Nếu sau mười giây không ai tiến lên xông Thiên Trận thì ba học viện lớn khảo hạch mùa này giống như mùa trước, không có người xông Thiên Trận.
Trên quảng trường, Văn Uyên Văn gia hung tợn trừng Cảnh Ngôn.
Hôm qua Cảnh Ngôn nói muốn xông Thiên Trận, kích tướng Văn Uyên theo mình. Khi đó Văn Uyên không trả lời, gã không dám, giờ ngẫm lại thật xấu hổ, gã bị võ giả nhỏ tuổi hơn mình nhiều hù sợ.
Gã không dám trả lời ngay!
Chết tiệt, Văn Uyên là thiên tài trong thế hệ trẻ Văn gia thuộc bốn thế gia lớn Lam Khúc quận thành, nhưng hôm qua gã mất hết mặt mũi. Điều này như mũi dao nhọn đâm vào ngực Văn Uyên, làm gã nghẹt thở.
Nỗi hận thiêu cháy trong người gã, đặc biệt Văn Uyên thấy Cảnh Ngôn không hề có ý xông Thiên Trận thì càng không chịu được.
Văn Uyên âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Tiểu tử, chẳng phải ngươi muốn xông Thiên Trận sao? Thế nào? Nói chuyện như phân chó? Hôm qua ai bảo xông Thiên Trận? Ngươi hèn rồi? Không nhúc nhích được?
Cảnh Ngôn liếc Văn Uyên, cười khẩy nói:
- A? Cái thứ hèn nhát nhà ngươi lại chui ra, xem ý của ngươi là muốn xông Thiên Trận phải không?
Văn Uyên nghiến răng nói:
- Nhãi ranh đừng đánh trống lảng! Hôm qua kết thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972488/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.