Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Hoàng Lạc nhìn Thư Linh, hỏi:
- Thư Linh chưởng viện thấy sao?
Thư Linh nghi hoặc hỏi:
- Thấy gì?
Hoàng Lạc cười nói:
- Cảnh Ngôn này hình như thật sự muốn đối chiến với Thương Long, tại sao hắn có tự tin như vậy?
Thư Linh lắc đầu nói:
- Không biết, có lẽ Cảnh Ngôn thật sự có thực lực giành được kim lệnh, nếu đúng vậy Thương Long sẽ gặp nguy hiểm.
Hoàng Lạc không tin Cảnh Ngôn có năng lực này:
- Ha ha, không thể nào.
Trong đám người trên đài cao đa số chung ý nghĩ với Hoàng Lạc.
Ngay từ đầu bọn họ đã không tin Cảnh Ngôn có thực lực như vậy, dù bây giờ hắn khiêu chiến Thương Long thì họ vẫn không thay đổi suy nghĩ. Họ chỉ thắc mắc tại sao Cảnh Ngôn dám khiêu chiến Thương Long, hắn không sợ chết? Hay muốn dùng điều này chứng minh trong sạch? Cái suy nghĩ này quá buồn cười. Dù hôm nay Cảnh Ngôn chết ở đây mọi người sẽ không nhớ hắn quá lâu, có lẽ là vài tháng, một, hai năm sau đó họ sẽ quên tên hắn.
Trong sông dài lịch sử Lam Khúc quận thành xuất hiện nhiều thiên tài rực rỡ như sao chổi, nhưng mấy người được nhớ mãi mãi? Thường có thiên tài, nhưng không tìm ra vài người danh lưu vạn cổ.
Quảng trường dưới đài cao, Thương Long nhìn Cảnh Ngôn:
- Tiểu tử, sẵn sàng chưa?
Thương Long lấy ra vũ khí của mình, một thanh trường kiếm màu bạc, hoa văn chuyển động trên thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972473/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.