Đi xa ở thời đại này là một chuyện vô cùng khổ.Bất quá Bạch Dực một đường đi theo vẫn không kêu khổ. Cuộc sống nông phụ vài năm giúp nàng có được sức chịu đựng không tệ, sau vài ngày cốgắng, dưới sự chỉ dạy của Ô Vũ, nàng cư nhiên học được cưỡi ngựa, miễncưỡng có thể đuổi kịp đội ngũ, xe ngựa liền thuần túy chỉ chuyên chởhành lý.Bạch Dực cho rằng, nàng cũng mới hai mươi bảy tuổi, người trẻ tuổiđương nhiên học được mau, chịu được khổ. Ô Vũ nghe nàng nói như vậy,nhìn gương mặt như mười bảy tuổi của nàng, có chút rối rắm.Nữ tử phiên bang lão hóa chậm như vậy là vì sao ?Nhưng nàng chung quy vẫn không phải nữ nhân giang hồ xốc vác, thường thường hành quân gấp sẽ mệt nhọc, ngồi trên lưng ngựa ngủ gà ngủ gật,thiếu chút nữa rơi xuống. Ô Vũ luôn luôn lưu ý nàng thường có thể nhanhtay lẹ mắt đỡ được nàng, ôm vào trong ngực tiếp tục đi. Những nơi thâmsơn dã lĩnh, hắn cũng sẽ cõng Bạch Dực thi triển khinh công mà đi.Cứ như vậy, Ô Vũ thực vừa lòng với sự cứng cỏi của nàng, thậm chí rất đắc ý.Bởi vì ngay cả gã Thập Nhất khờ cũng thường khen Bạch cô nương không có võ công, lại có thể chịu khổ tốt hơn cả đám được gọi là hiệp nữ,sinh ra kính trọng mạnh mẽ.Ẩn kì dưới trướng Ô Vũ đều dốc sức cho việc hộ vệ, từng gặp qua đủloại kiểu dáng quý nhân cùng võ lâm thiên kim công tử, còn có cả nhữngkẻ có danh tiếng.Nhưng những khi kéo bọn họ chạy trốn, thực hận không thể chém chobọn họ rơi khỏi ngựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-hoa-khuc/1612221/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.