Dịch: Amelie.Vo
“Em là quỷ”
Tử Dạ cố gắng hồi tưởng lại quá khứ:
“Lúc còn nhỏ, em bị mắc một chứng bệnh lạ nhưng chưa đến giai đoạn nghiêm trọng nhất. Năm lớp mười, em bỏ nhà ra đi. Sau đó, em nhận được tin dữ từ gia đình. Lúc về nhà, em bị nhốt lại rồi bị người ta giết chết trong tầng hầm. Con dao đó đâm từ phía sau lưng em. Em mất cả thảy năm giác quan, rồi quanh quẩn trong căn biệt thự đó với những ký ức gián đoạn, chẳng hạn như là có người tưới máu cho em, hay là rất nhiều hòa thượng và thầy cúng nhìn không rõ mặt đánh trống khua chiêng, lớn tiếng gào khóc cái gì đó.”
Rất dễ thấy, những ký ức về quá khứ này đã mang lại cho Tử Dạ một áp lực quá lớn. Gương mặt cậu trắng bệch và đôi môi khẽ run.
“Được rồi. Chị tin em mà. Em không cần phải nhớ lại nữa đâu.” Tôi an ủi cậu.
Song, trên thực tế, kể từ khi đó, chúng tôi vẫn luôn không liên lạc được với bác Vinh. Nhưng thôi chuyện này hẵng tính sau vậy.
Bà cụ hàng xóm hình như càng ngày càng kỳ quái rồi, đêm hôm khuya khoắt cứ lịch bà lịch bịch đi tới đi lui. Mỗi lần bà mở cửa, tôi đều có thể ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc. Có mấy lần tôi còn nghe được tiếng bà lảm nhảm đọc thuộc bài đồng dao “Rằm tháng bảy” ngoài hành lang. Tôi còn đặc biệt lên mạng tìm thử phân đoạn bà ấy hát:
“Rằm tháng bảy
Mở quỷ môn
Dao đánh lửa
Nhóm lửa cháy
Mua dưa ngọt
Dưa ngọt đắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/481396/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.