Dịch: Amelie.Vo
Tôi đã tìm thấy Tử Dạ.
Thoạt nhìn, phòng 612 không giống với những căn hộ cùng tầng khác, mà trông như một khu hồi sức tích cực.
Những tấm rèm màu trắng ảm đạm bay phất phơ trong gió. Tử Dạ của tôi mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng ngồi xổm ở trên giường. Tôi nhận thấy chiếc giường này không phải là một chiếc giường bình thường, mà bên trên còn có một sợi dây đai cố định rách nát. Hai bên giường có hai giá treo để để treo những túi máu lộn xộn được nối với một vài ống truyền máu chúc xuống đất. Tôi bỗng ý thức được những vết xước trên mu bàn tay của Tử Dạ không phải là bị cào, mà là dấu vết của việc đâm và rút kim tiêm một cách thô bạo.
Vậy nên, cậu ở đây để được truyền máu ư?!
Trên môi, trên cằm, trên vạt áo của Tử Dạ, đâu đâu cũng đều là máu. Đôi mắt đỏ ngầu của cậu nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu nhe răng trợn mắt, cả người toát lên vẻ hăm dọa cùng kháng cự. Song, có một điều rõ ràng, Tử Dạ đang hoảng sợ, mà tôi không biết là cậu sợ tôi hay là sợ Nhã Nhã đứng ở sau lưng tôi. Cậu từ từ lùi về phía sau, lồng ngực phập phồng liên tục còn miệng thì nôn khan, trông như đang khó chịu cực kỳ.
“Tử Dạ, em làm sao vậy? Sao em lại truyền máu ở đây?”
“Ọe…”
Tử Dạ nôn ra một ngụm máu rồi dùng mu bàn tay chùi miệng.
Lúc cậu phun ra sàn nhà, tôi mới để ý thấy cái xô nhựa đặt ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/481391/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.