Dịch: Amelie.Vo
Phòng tôi bị rò rỉ nước nên tôi biết nước dính rỉ sét sẽ có màu vàng đỏ, nhìn kỹ sẽ nhận ra bên trên có một lớp màng. Cái mùi hăng hắc đó đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Nhưng lần này, giọt chất lỏng kia âm ấm, sền sệt và có màu đỏ tươi, là máu chứ không khác đi được.
Song, điều này không phải là thứ làm tôi hãi hùng nhất, chuyện kinh hoàng thật sự chính là…
Thời điểm tôi quay đầu lại hỏi Nhã Nhã rằng “Phòng cậu cũng bị dột hả?”, tôi vô tình nhìn vào ô kính cửa sổ trong suốt phía đối diện: màn cửa được khép hờ một nửa, còn một nửa còn lại được vén lên tạo nên một tấm gương nhẵn bóng.
Trong gương tôi nhìn thấy…
…Một người đàn ông bị những nhành cây khô treo ngược lên trên trần nhà!
Đầu của người đó thực cách tôi rất gần, chỉ cần tôi ngẩng lên là có thể thấy được!
Máu của hắn chảy dọc theo cổ rơi xuống người tôi!
Thời khắc ấy, tôi sợ vỡ mật. Tôi chưa từng trải qua những chuyện như thế này bao giờ.
Những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác thôi sao? Nếu thật vậy thì mấy nhành cây khô đen đúa đó lại là cái gì? Người đàn ông kia đã chết chưa? Nếu thực sự những nhành cây chết có tồn tại thì Nhã Nhã rốt cuộc là thứ gì? Cô nàng cũng là quỷ ư?!
Trên thực tế, nếu Nhã Nhã chỉ là một con quỷ, đối với tôi cũng không phải chuyện gì to tát. Dù sao tôi cũng đã chung sống với Tử Dạ một thời gian dài, tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/481387/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.