Một con gián bé nhỏ như tôi lại có thể sống sót.
Tôi cứ ngỡ cơ thể mình sẽ dính đầy máu và chồng chất vết thương, thế nhưng kết quả lại chẳng tìm ra được một dấu vết gì, đến cả vết bầm tím cũng không có chứ nói gì đến cảm giác đau. Vậy hết thảy những gì tôi đã trải qua là hiện thực hay chỉ là ảo giác?
Sau khi bình tĩnh lại, tôi không tin những chuyện mình gặp phải đều là tưởng tượng, song lúc này đây ký ức của tôi lại hỗn loạn thành một nùi. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Tử Dạ? Có đôi khi cậu nói chuyện với tôi như một người bình thường, nhưng cũng có lúc nổi lên thú tính. Có đôi khi cậu xuất hiện, nhưng cũng có lúc lại biến mất không tăm tích. Có đôi khi cậu rất đáng yêu, nhưng cũng có lúc cậu đột nhiên phát điên, biến thành lệ quỷ.
Cậu có quan tâm đến tôi nhiều như cách tôi quan tâm đến cậu? Hay thật ra việc cậu thân cận với tôi vốn xuất phát từ bản năng khát máu của “quỷ” hoặc của “dã thú” mà thôi.
Vấn đề mấu chốt chính là liệu cậu có làm thương tổn đến tôi hay không?
Tôi đã nghĩ đến việc chuyển đi nơi khác, nhưng tôi tự nhủ mình chỉ là bị kinh hãi một chút, dù sao cũng không tổn hại gì. Vả lại, chuyện của Tử Dạ tôi vẫn chưa hiểu rõ mấy nên tôi không muốn rời đi. Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là: tôi không có tiền ~ hơ hơ hơ.
Vẫn may Tử Dạ còn một tí lương tâm, để lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/269127/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.