Cậu ẩn mình ở trong góc tường, cúi đầu bất động.
“Tử Dạ.” Tôi nhẹ giọng gọi cậu một tiếng.
Cậu vẫn tiếp tục đứng yên không nhúc nhích, trông cậu càng giống một con vật nhỏ bị sợ hãi hơn là tôi nữa.
Tôi nhanh chóng đẩy chiếc bánh Napoli về phía cậu:
“Cái nĩa ở bên cạnh kìa.”
Song, cậu không hề đụng đến chiếc nĩa mà chỉ cúi đầu xuống và thận trọng ngửi thử. Sau đó, cậu bắt đầu ăn thật nhanh. “Chẹp chẹp” tiếng quai hàm chuyển động với tốc độ cao, cậu ăn như một con hổ đói lâu ngày, vụng về tới mức không thèm chú ý đến miếng bánh kem đang mắc dính trên một vài sợi tóc đen nhánh.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu – đây là đầu tiên tôi quan sát cậu ở khoảng cách gần như vậy: mái tóc đen xoã tung rối bù, chiếc cổ dài với làn da xanh xao, thân hình gầy gò được bọc trong bộ đồ ngủ sọc xanh trắng xen kẽ rộng thùng thình. Thoạt nhìn cứ tưởng cậu chỉ là một thiếu niên bệnh tật lôi thôi lếch thếch.
Mái tóc dài quá trán che mất khuôn mặt, bên dưới lớp móng tay dài chứa đầy ghét bẩn. Vì cậu không mang giày nên lòng bàn chân đen xì, khắp người cậu toát ra một mùi gỉ sắt khó chịu…
Nhưng ngó tới ngó lui thì cậu vẫn giống một con người mà, không thể nào là quỷ được?
“Em là quỷ thật à?” Tôi hỏi.
Nghe xong, cậu dường như bị mắc nghẹn, lên cơn ho sặc sụa.
Tôi vội vàng đưa nước qua, cậu nuốt “ừng ực” từng hớp từng hớp lớn.
“Tử Dạ, em là người mà phải không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/269123/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.