Gần tới mùa xuân ba càng thêm bận, Đinh Dật ở nhà tự mình nấu ăn, mua hết gia vị, vật vã một lúc lâu cũng nấu được hai món ăn ngon, Đinh Phượng Lĩnh càng thêm tán thưởng, sau khi về nhà sẽ ăn đồ ăn con gái nấu để phần cho ông.
Đêm ba mươi, Đinh Phượng Lĩnh như thường lệ cùng ban lãnh đạo đến an ủi nhân viên trực ban, không thể làm gì khác hơn là buổi trưa về nhà ăn cơm cùng con gái, sau khi ăn xong Đinh Dật sẽ được đưa đến nhà ông bàn ngoại mừng lễ năm mới.
Khi về nhà trên tay Đinh Phượng Lĩnh ôm nhiều túi, vui vẻ móc ra một cái váy bằng lông dê cho Đinh Dật: “Con xem có thích không?” Lại lôi ra một đôi giày phối hợp với váy “Thử xem, không thích thì ba có thể đi đổi.”
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, ba chỉ mới một lần mua quần áo cho cô, khi ba đi Thượng Hải công tác đó là năm Đinh Dật tám tuồi, váy rất đẹp nhưng nhỏ quá làm cô không thể mặc vừa, ba cùng mẹ ngồi cười, cho thấy chưa có kinh nghiệm mua quần áo, ngay cả quần áo của ba cũng do mẹ mua.
Hôm nay ánh mắt của ba làm cho cô thay đổi cách nhìn, chiếc váy màu xám tro nhạt thiết kế rất nhã nhặn, đường viền uốn nếp tạo ra nét dí dỏm đáng yêu của thiếu nữ, đôi giày đang được thịnh hành, cầm quần áo cùng giày lên hoa chân múa tay một phen, phát hiện ra cũng không tệ.
Đinh Dật tiếp tục lật đống đồ kia ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-gi-qua-da-tinh/2057746/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.