Đám người ăn mặc lòe loẹt điên cuồng nhảy múa trong âm nhạc, ánh đèn rực rỡ kèm theo mùi rượu thoang thoảng khiến đầu người ta choáng váng, trước quầy bar có một cô gái xinh đẹp uống hết ly này đến ly khác chất lỏng màu vàng, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, có lẽ chỉ có đêm tối mới che dấu được tiếng khóc trong lòng, hôm nay đã là mấy năm rồi, người ấy đã đi được mấy năm rồi, có lẽ đã lâu đến cô cũng quên mất, có lẽ cô cũng đã sớm từ bỏ tình yêu dành cho người ấy mất rồi......
Phanh......
Cửa chính của quán bar ầm ầm ngã xuống, xuyên qua màn nước mắt lờ mờ Mộc Hủy nhìn Trần Dục Trạch đứng ở phía sau người mặc quần áo đen, thản nhiên cười, gắng sức nén nước mắt trong mắt cùng men say nhàn nhạt xuống, anh cuối cùng vẫn tìm tới được, môi đỏ khẽ mở, thì thào nói......
Trần Dục Trạch phía sau bức tường người đang nhìn người nào đó trước quầy bar, váy màu đen bó sát dáng người xinh đẹp của cô, môi đỏ lúc mở lúc khép, khiến cho người đàn ông đang sốt ruột cùng tức giận kia dường như cũng theo vài tiếng nói thì thào này mà biến mất hết, không đếm xỉa đến đám người đang sợ ngây người quanh mình, anh bước đến bên cạnh cô gái, cởi âu phục do Versace hoàn toàn chế tác thủ công của mình khoác lên người cô gái, có lẽ vì trên người cô gái có mùi rượu thoang thoảng, cũng có lẽ vì quần áo lộ liễu, lông mày rậm thanh tú của Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-do-tinh-yeu/3165950/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.