Chiếc quần jean chứa đầy đất treo thẳng trên hàng rào thép gai, ống quần căng phồng, phần mông tuy không đầy đặn nhưng nhìn thế đã đủ để tưởng tượng mọi chuyện.
Thật sự rất gây sự chú ý, thực sự quá giống con người!
Nông trường vốn là nơi tràn ngập nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện thực vật dị biến, người chết là chuyện bình thường, huống hồ lần này tân sinh viên còn chưa tiến vào căn cứ đã phát sinh sự kiện thực vật dị biến giết người, trong lòng mọi người vẫn còn nơm nớp lo sợ, đối với cảnh vật chung quanh vô cùng nhạy cảm.
Thảo nào Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng vô cùng sợ hãi.
Người bình thường nhìn qua ai mà không cảm thấy đây là người bị thực vật dị biến ăn chỉ còn dư lại nửa người?
"Quần jean?" Hà Nguyệt Sinh rốt cục thấy rõ lưới sắt treo chính là cái gì, hắn không khỏi cả giận nói, "Người nào phát điên treo cái này lên thế?"
Triệu Ly Nông: ".. Tôi treo."
"Cậu treo.." Hà Nguyệt Sinh vừa mới nổi giận đùng đùng nói ra hai chữ, thần sắc trên mặt đột nhiên cứng lại, nhất thời ngẩn ra, "Hả?"
Đồng Đồng yên lặng thu hồi cánh tay muốn kéo Triệu Ly Nông chạy đi, lặng lẽ hơi di chuyển về bên cạnh, bạn cùng phòng cô có hơi bất thường.
"Đó là chậu rau xà lách." Triệu Ly Nông kiên trì giải thích.
Hà Nguyệt Sinh cùng Đồng Đồng liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, hai người chậm rãi đi về phía chiếc quần treo trên hàng rào, vừa thò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-cu-nong-hoc-so-chin/2650748/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.