🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tay của chị bị gãy, thế mà còn muốn chị đến đây kể chuyện phát sinh tối qua." Ngụy Lệ đứng bên trong thang máy oán giận, "Đáng sợ như vậy, ai còn nhớ tới chuyện gì đã xảy ra chứ."

"Em có hỏi giáo sư thì bọn họ chỉ nói là tổng kết để báo cáo." Triệu Ly Nông thuận miệng trả lời.

Ngụy Lệ bĩu môi: "Camera giám sát đều ở đó, cũng đâu có bị phá hủy."

Nói đến đây, Ngụy Lệ xoay người nhìn Triệu Ly Nông, hai mắt sáng lên: "Ở trong lớp chị đã xem qua video giám sát ở căn tin một lần rồi, em phản ứng nhanh thật đấy! Nếu không có em, số lượng thương vong ở căn tin số một xem chừng nhiều hơn đó."

Triệu Ly Nông giật mình, có chút kinh ngạc: "Trong phòng giám sát chị không được cho xem lại lần nữa sao? Khi nãy giáo sư có chiếu lại cho em xem một lần nữa mà."

"Không có, bọn họ chỉ bảo chị nhớ lại chuyện đã xảy ra mà thôi." Ngụy Lệ nhắm mắt lại điên cuồng lắc đầu, "Cảnh tượng quá đáng sợ, chị không muốn nhìn lại nữa đâu."

Triệu Ly Nông cụp mắt che đậy suy nghĩ của mình, khi ra khỏi thang máy, cô đột nhiên hỏi Ngụy Lệ: "Học tỷ, có sinh viên nào trong ban C trở thành nghiên cứu viên hay không?"

Ngụy Lệ sững sờ một chút: "Không có đâu."

Không muốn đả kích lòng tin của học muội, cô ấy trầm tư suy nghĩ một hồi: "Chị cũng không biết nhiều chuyện này, nhưng ngay cả sinh viên ban A sau khi tốt nghiệp cũng không có ai lập tức trở thành nghiên cứu viên, đều là sau khi trở thành cán bộ trồng trọt, từ từ sẽ được thăng cấp lên."

Thấy Triệu Ly Nông không nói lời nào, Ngụy Lệ không nhịn được nói: "Học muội yên tâm, em đã cứu mạng chị, tuy rằng không thể giúp em trở thành nghiên cứu viên, nhưng có thể dùng tiền mua tài liệu của nghiên cứu viên cho em, sau đó vẫn có thể trở thành cán bộ trồng trọt cũng rất tốt."

Triệu Ly Nông cũng không lên tiếng từ chối hay đồng ý, chỉ hiếu kỳ hỏi: "Ngoại trừ dùng tiền, không có biện pháp khác để có được tài liệu của nghiên cứu viên hay sao?"

Ngụy Lệ nghiêng đầu, đưa tay lên gãi gãi mặt mình, sau khi gãi ngứa xong, cô nhớ tới cái gì đó rồi nói: "Rất lâu trước đây có người lén lấy cắp tài liệu của nghiên cứu viên, sau đó đem bán ra ngoài. Vì thế nếu những người không có bối cảnh hiểu biết về ngành nông học, sẽ có thể bị điều tra rất nghiêm ngặt."

"Người không có bối cảnh, nên cũng sẽ không mua nổi tài liệu." Triệu Ly Nông vạch ra mâu thuẫn trong lời nói của Ngụy Lệ.

Ngụy Lệ lắc đầu: "Không phải chỉ người giàu có mới có bối cảnh, thời điểm đầu của dị biến có một số nhân viên chuyên ngành nông học được đưa đi bảo vệ đặc biệt, sau đó.. dù sao cũng là tản đi hết, chỉ còn lại những gia tộc ngày càng lớn mạnh ở căn cứ trung ương. Vì thế nếu như trong nhà có trưởng bối là một thành viên trong số đó, đời sau có hiểu biết về nông học cũng là chuyện rất bình thường."

Thì ra là như vậy. Chẳng trách những người kia đối với phản ứng của cô ở căn tin lại nhạy cảm như vậy.

Sinh viên bình thường trong ban C giống như cô không thể nào chú ý đến chuyện lá bạc hà mọc rễ.

Sau khi hai người tách ra, Triệu Ly Nông đi thẳng đến phòng ngủ, khi đẩy cửa bước vào thì thấy Đồng Đồng đang thu dọn phòng.

"Cậu về rồi." Đồng Đồng đứng thẳng người, "Thủ vệ đội đã lục soát hết tất cả phòng ngủ ở tòa nhà này, muốn loại bỏ những mầm họa nguy hiểm."



Triệu Ly Nông theo bản năng nhìn vào bình hoa trên bàn, quả nhiên không thấy nhành hoa juice balcon nữa.

Nhìn cái bình trống rỗng, trong lòng cô hiếm khi dâng lên một tia lửa giận: Cái thế giới khủng khiếp này ngay cả một đóa hoa cũng không tha.

"Không sao đâu, dù sao cũng sẽ héo đi thôi." Đồng Đồng ngược lại an ủi Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông vỗ vỗ bàn tay của Đồng Đồng đang khoát lên vai mình, lộ ra nụ cười yếu ớt, ra hiệu bảo rằng cô không sao.

"Tôi đã xem qua video giám sát ở căn tin." Đồng Đồng nhớ tới những hình ảnh kia, hiếm khi trên mặt không thấy được lúm đồng tiền, "Ly Nông, lúc đó cậu ở gần thực vật dị biến quá rồi, may là không bị thương."

"Do may mắn thôi." Triệu Ly Nông kéo cái ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn về phía Đồng Đồng, "Cậu sau này cũng nhớ cẩn thận hơn."

"Tôi biết." Đồng Đồng chăm chú gật đầu, "Tôi còn muốn trồng được loài hoa hồng bảy màu cho bà ngoại xem nữa."

Thực vật dị biến C cấp xuất hiện, khiến cho ba người chết, hai người bị thương, trong căn cứ nổi lên nghị luận trong mấy ngày, nhưng rất nhanh lại giống như vô số lần trước dần yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Cà chua do ba lớp tân sinh viên nông học gieo trồng đã đến thời kỳ kết quả, đồng thời căn cứ nông học số chín cũng bắt đầu nghênh đón mùa mưa.

Bầu trời dường như bị thủng, thường xuyên có nước mưa trút xuống, một số khu ruộng thấp trũng trực tiếp bị ngập úng, nếu không mang ủng mà đi xuống ruộng, có thể ngập đến bắp chân, càng không cần phải nói đến cây cối.

Hầu hết các cây cà chua của các lớp tân sinh viên nông học đều bị ngâm mình trong nước. Truyện Khác

Khu ruộng của Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh cũng bị tích nước, nhưng trước đó do hai người đã đắp luống cao lên một chút, thêm vào địa thế ban đầu đã hơi cao sẵn, nước bị ngập rất ít, chỉ cần hơi khơi thông đường dẫn, nước sẽ chảy hết xuống vùng đất hoang.

Ban đầu những tân sinh viên này cũng không quan tâm lắm, chỉ thấy đi xuống ruộng rất phiền toái, mỗi lần bước xuống phải mang ủng đi mưa, nếu không sẽ phải lội nước, nhưng thường xuyên đi ủng cũng thật rắc rối, làm cho gót giày của họ đâu đâu cũng dính bùn đất.

Mãi đến khi chuyển biến thành trời quang mây tạnh, mặt trời thường xuyên ló dạng, nhiệt độ ngày càng cao, cuối cùng có người phát hiện cây cà chua của mình có gì không đúng lắm.

Lúc đầu chỉ ở có những phiến lá ở tầng trên bị rũ xuống, sau đó các triệu chứng từ từ giảm dần, nhưng hiện tượng héo úa này chỉ xuất hiện vào buổi trưa, đến chạng vạng lại hồi phục.

Cảnh tượng kỳ dị như vậy đối với một tân sinh viên nhát gan thì trực tiếp nhổ cây cà chua đi. Người to gan hơn thì muốn giữ lại, xem nó có thể tốt hơn hay không, nhưng bọn chúng chỉ là đang duy trì trạng thái lá xanh trước khi tử vong.

Những cây cà chua bị tình trạng này càng ngày càng nhiều, tân sinh viên nông học bắt đầu hoảng sợ, nếu như nhổ hết, thành tích cuối kỳ của bọn họ không đạt sẽ bị đào thải, còn nếu như không lại sợ xuất hiện dị biến. -- một lượng lớn cây cà chua đang bị bệnh!

Tin tức này đang lan truyền trong ba lớp của tân sinh viên nông học.

Sinh viên ban A hầu như đều giàu có, nên bọn họ đều lên trang web tìm kiếm vấn đề tương tự thế, lại bỏ ra số điểm rất lớn để xem đáp án của nghiên cứu viên, sau khi nắm được nguyên nhân thì mới biết cách xử lý.

Sinh viên ban B lại không có nhiều điểm như vậy, nhưng bọn họ quyết định góp điểm chung để mua các lượt xem đáp án, nhưng sau khi góp điểm cũng chỉ đủ mua lượt xem đáp án của những cán bộ trồng trọt.

Rất đa dạng, bệnh gì cũng có. Bệnh héo khô, bệnh héo rũ chết vàng, còn có bệnh héo khô đầu lá.

Chỉ dựa vào tên gọi, sinh viên ban B đã loại trừ bệnh héo rũ chết vàng, mỗi người theo suy nghĩ của mình mà mua thuốc trừ sâu tương ứng.

Còn đối với sinh viên nông học ban C.

Ngoại trừ những người giống Hà Nguyệt Sinh rất nhanh trí và có thể kiếm thêm điểm, không ai có đủ điểm để tiêu. Bọn họ chỉ có thể cắn răng chờ số phận.

Bệnh quá thì sẽ nhổ bỏ, nhưng không ai cam lòng, còn lại chỉ có vài cây cà chua, bọn họ không thu hoạch được trái, sẽ bị đào thải.

Ai cũng không muốn mình bị đào thải. Bọn họ liều mạng đều muốn ở lại đây.



"Tôi cũng có một cây cà chua bị bệnh." Hà Nguyệt Sinh khom lưng kiểm tra cây của mình, mặt đen lại, "Nghe nói loại bệnh này có thể bị truyền nhiễm, Ly Nông, cậu nói tôi có nên nhổ bỏ hay không?"

Hắn nói thêm rất nhiều, nhưng lại không nghe thấy trả lời, ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Triệu Ly Nông đang ngẩn người.

"Ly Nông, bạn học Triệu Ly Nông!" Hà Nguyệt Sinh liên tiếp kêu vài tiếng, cuối cùng cô cũng nghe thấy.

"Cái gì?" Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần rồi hỏi lại.

"Tôi nói tôi có một cây cà chua bị bệnh." Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc, "Gần đây sao cậu thường hay thất thần vậy?"

"Không nghe thấy cậu gọi." Triệu Ly Nông đi về phía của hắn.

Tầm mắt cô nhìn theo hướng Hà Nguyệt Sinh chỉ vào gốc cây cà chua trên mặt đất, thân cây bị héo rũ, còn có những đốm héo rũ màu nâu, phần dưới gốc rễ thô ráp, còn có nhiều rễ nhỏ mọc ra.

"Nếu không thì nhổ cây này đi, những cây khác của tôi vẫn còn sống." Hà Nguyệt Sinh lo lắng, "Lây nhiễm sang cây khác cũng là chuyện nhỏ, tôi chỉ sợ nó bị dị biến."

Triệu Ly Nông đưa tay ấn vào thân cây bị bệnh, lập tức có dịch nhầy màu trắng sữa chảy ra – đây là bệnh khô héo đầu lá.

Cà chua thuộc họ cà (Solanaceae),trong nhiệt độ cao ẩm ướt, rất dễ dàng sinh bệnh, lúc trước cô đã cân nhắc chuyện này khi chọn vị trí trồng trọt.

Bất quá bệnh khô héo đầu lá do vi khuẩn gây nên, loại bệnh này vi khuẩn rất dễ lưu lại trong đất trồng, tồn tại trong thời gian dài.

Ngày hôm qua Triệu Ly Nông đã hỏi qua Ngụy Lệ, cây trồng của tân sinh viên năm ngoái chính là cây khoai tây, cũng thuộc cây họ cà.

Hành vi trồng lặp đi lặp lại các loại cây thuộc họ cà trên một cánh đồng thì không tốt mấy, vi khuẩn còn xót lại khiến cây trồng sẽ bị nhiễm.

Không phải là không thể cứu, nhưng..

Triệu Ly Nông khẽ siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, cô không có cách nào nói ra được.

Mặc dù khi ở thế giới cũ, khi cô đối mặt với bệnh khô héo đầu lá của cây cà chua cũng không có thuốc trị đặc hiệu, phương pháp tốt nhất là luân canh, cải tạo đất, cùng với ghép cành để phòng bệnh. Trong những ngày đầu nhiễm bệnh phải phun thuốc trừ sâu qua lá, tưới gốc mới có thể cứu được.

Ở căn cứ này ngay cả luân canh còn không biết, một sinh viên ban C bình thường như cô không thể biết nhiều như vậy.

Chỉ có..

Triệu Ly Nông nhớ đến sinh viên ban A và ban B, cô trước nay chưa từng nghĩ rằng việc nghiên cứu nông học trồng trọt còn phải phân cấp như vậy.

"Mẹ kiếp!" Hà Nguyệt Sinh mở quang não lên, đột nhiên hô lên, "Lớp chúng ta có người bị đánh."

Triệu Ly Nông cau mày nhìn về phía hắn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ban C có người lén lút theo dõi sinh viên ban A, muốn xem bọn họ dùng thuốc gì để xử lý bệnh cây trồng, sau đó lại bị phát hiện."

Sắc mặt Hà Nguyệt Sinh khó coi, "Ngay cửa nội thành, tất cả mọi người lui tới đó đều nhìn thấy."

Mấu chốt nhất chính là, cửa nội thành bình thường đều có các giáo sư ở đó, thế mà giáo sư lại không đứng ra ngăn cản.

"Hồ đồ thật đấy!" Hà Nguyệt Sinh mắng, "Ai trong ban A không giấu loại thuốc trị bệnh, các phương pháp chữa bệnh này nếu không có điểm sao có được chứ?"

Ở thế giới này, tất cả mọi thứ có liên quan đến kiến thức nông học đều là tài sản, đi nhìn trộm thuốc trị thực vật của người khác cũng xem như là trộm cắp tài sản của họ vậy.



Triệu Ly Nông ngơ ngác video đang phát ở trong nhóm, nam sinh lớp bọn họ đang bị mấy người nam sinh bên ban A đè xuống đất đánh cho mặt mũi sưng vù, xung quanh cũng có vài tên thủ vệ giả và mấy vị giáo sư đứng đó, nhưng không có ai can ngăn.

Khang An Như nói căn cứ nông học số chín là một địa ngục khác. Lời này nói quả không sai!

Cuối cùng có một nữ sinh ban A đi ngang qua, sau khi cô hỏi rõ nguyên nhân, liền bảo mọi người dừng tay, sau đó lại rời đi gọi người cõng nam sinh ban C này đi bệnh viện.

Có vẻ như cô ấy ở ban A rất có tiếng nói.

"Là Nghiêm Tĩnh Thủy." Hà Nguyệt Sinh nhìn trong nữ sinh trong video rồi nói.

Triệu Ly Nông không nghe vào, cô tỉnh táo lại: "Tôi có chút việc, tôi về trước."

Để lại một mình Hà Nguyệt Sinh ở nông trường.

* * *

Triệu Ly Nông bắt xe buýt, ngồi hai giờ mới trở lại nội thành, cô không trở về phòng ngủ, mà trực tiếp đi tìm Ngụy Lệ.

"Em bảo có chuyện muốn chị giúp, là chuyện gì?" Ngụy Lệ đang ở trong phòng ngủ xem tài liệu về chăn nuôi, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức chạy ra mở, tay cô ấy gần như đã khỏi hẳn, "Mau vào đi."

Ngụy Lệ trước nợ Triệu Ly Nông một cái mạng, luôn rất muốn báo đáp, nhưng Triệu Ly Nông chưa từng nhắc tới bất cứ yêu cầu gì, thậm chí còn thường đi đến chuồng ga thay cô cho gà ăn.

Vì thế, ngày hôm nay Ngụy Lệ vừa nghe đến Triệu Ly Nông nói có việc xin cô hỗ trợ, trong nháy mắt có chút hứng thú.

Triệu Ly Nông đi vào phòng ngủ, Ngụy Lệ sống tại nội quyển, gia cảnh cố ấy rất tốt nên gian phòng cũng rất lớn, so với phòng ngủ ở ngoại quyển khác nhau hoàn toàn.

Nhà cô có tiền, Triệu Ly Nông trước nay đều biết, Ngụy Lệ cũng không che giấu.

Trước Triệu Ly Nông không nghĩ muốn Ngụy Lệ hỗ trợ điều gì, cô chỉ theo bản năng kéo Ngụy Lệ cùng chạy trốn, giống như Hà Nguyệt Sinh đã giúp đỡ cô trên đoàn tàu, đều tùy tâm mà thôi.

Nhưng lần này, Triệu Ly Nông chỉ có thể tìm đến cô ấy.

"Nói mau đi, có chuyện gì muốn chị giúp?" Ngụy Lệ quả thực rất kích động muốn đi lòng vòng, cô ấy rất muốn giúp Triệu Ly Nông, hơn nữa cuộc sống sinh hoạt gần đây của cô ấy rất tẻ nhạt.

Triệu Ly Nông đứng đối diện với Ngụy Lệ, nhìn vào mắt cô ấy, chậm rãi nói: "Em muốn vay chị một ít điểm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.