Chương trước
Chương sau
"Sinh viên nông học này giải đáp có vẻ chi tiết cặn kẽ hơn." Vợ của Kim Hải nói khi nhìn đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu.

Kim Hải nhìn chằm chằm câu đáp án cuối cùng mà không phát ra âm thanh, ông ta đã làm cán bộ trồng trọt nhiều năm như vậy, bất kể là giải đáp câu hỏi hay là xem đáp án câu hỏi, ông ta hiểu rõ không phải nói nhiều là nói đúng.

Chỉ là.. câu trả lời của người này quá logic.

Cho dù ông ta tạm thời không biết đáp án của đối phương có đúng hay không, nhưng riêng đáp án này xem ra rất đáng tin cậy, từng chi tiết đều sát với thực tế. Huống chi, đối phương cũng đoán được gần vườn lê có trồng bách, đây là điều mà hai nghiên cứu viên kia đều không đề cập tới.

Người vợ hỏi: "Anh đã quyết định chọn đáp án nào chưa?"

Kim Hải vẫn trầm mặc.

Chỉ cần treo phần thưởng 14 vạn điểm là có thể có được một đáp án của nghiên cứu viên, nó giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng nếu ông ta dành 14 vạn điểm để chọn một câu trả lời từ một sinh viên nông học thì đó là một canh bạc lớn.

"Anh không biết." Cuối cùng Kim Hải nói, "Người tên nông dân tiểu Triệu này nên là sinh viên của Căn cứ nông học số chín. Theo lý.. nếu như sai, 14 vạn điểm sẽ không còn nữa."

Nghiên cứu viên, cán bộ trồng trọt cùng thợ trồng trọt trên diễn đàn Căn cứ trung ương đều có đánh số, những người không đánh số đều là sinh viên của Căn cứ nông học số chín, ấn theo đó mà để ý thì sẽ thấy bọn họ không có nhiều kiến thức.

Người vợ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng đáp án của nghiên cứu viên và sinh viên nông học được đặt cạnh nhau, anh lại đang do dự không biết chọn cái nào, điều đó có nghĩa là trong lòng của anh đã thiên về đáp án của sinh viên nông học."

Tại thời điểm do dự này, ông ta đã muốn chọn đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu. "Vậy thì chấp nhận đáp án từ sinh viên nông học." Kim Hải thở ra một hơi dài, "Tệ nhất, anh sẽ trả thêm điểm để chấp nhận đáp án từ nghiên cứu viên số 40."

Người treo giải thưởng sau khi tiếp nhận đáp án, liền dựa theo các phương thức của đáp án này đi làm, mặt khác cần phải quay video lưu giữ lại, khi có tranh cãi thì có thể cung cấp để điều tra. Nếu có vấn đề với câu đáp án đã chọn, thì vẫn có thể quay lại và chọn đáp án của người khác.

Nếu đáp án được chọn lần thứ hai là chính xác, thì tất cả số điểm thưởng mà người treo giải thưởng đã treo, cùng với bốn phần năm số điểm còn lại của đáp án thứ nhất, đều cấp hết cho người có đáp án thứ hai, xem đó như là bồi thường.

Nó gần như có nghĩa là người treo giải thưởng phải tuyên bố nhiệm vụ mà treo thưởng thêm lần nữa.

Kim Hải nguyện ý đánh cược một lần, dù sao đối với việc đổi chủng loại cây ăn quả, cùng với mọi thứ ông ta phải làm lại từ đầu cũng sẽ tốn không ít điểm.

Ông ta nhấn nút chấp nhận đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu, rồi quay sang hỏi vợ: "Anh tình cờ nhớ ra cây bách của tiểu Đông sắp chặt đem bán phải không?"

Vợ của ông ta gật đầu: "Là thứ sáu tới."

Tiểu Đông là con trai của bọn họ, có trồng rừng cây bách ở cánh rừng bên cạnh, chuẩn bị đem bán cho Căn cứ trung ương.

"Nói với nó một tiếng, ngày mai bảo nó chặt đi." Kim Hải đứng dậy mặc quần áo, "Anh đi đến thị trường giao dịch một chuyến để mua thuốc, sáng mai sẽ đi phun."

"Gấp như vậy sao?" Vợ ông ta cũng đứng dậy theo, "Em đi gọi tiểu Đông."



Tất cả đèn trong ngôi nhà hai tầng đều được bật sáng.

* * *

Vân thành tạm thời đóng quân ở trung tâm doanh trại.

Một nữ nghiên cứu viên trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đứng trước bàn thí nghiệm, nhìn quang não một cách kỳ lạ, cô nhận được tin nhắn từ chối.

Đây là lần đầu tiên.

"Làm sao vậy?" Đan Vân từ bên ngoài đi vào, sững sờ nhìn La Phiên Tuyết, "Mệt rồi sao? Cháu đi nghỉ ngơi trước đi, cô ở đây trông chừng."

Lần trước Nghiêm Thắng Biến yêu cầu các nghiên cứu viên ra ngoài ghi chép quan sát thực vật dị biến cấp A, La Phiên Tuyết được chỉ định ở bên cạnh Đan Vân và làm việc với bà ấy.

La Phiên Tuyết có thiên phú tốt, nhưng cô còn trẻ, thiếu kinh nghiệm ở nhiều phương diện, Nghiêm Thắng Biến cố ý yêu cầu cô học hỏi từ các nghiên cứu viên khác.

"Không mệt." La Phiên Tuyết lắc đầu, thu màn hình ánh sáng xuống.

Vừa rồi cô rảnh rỗi nên đi trả lời một số câu hỏi trên diễn đàn căn cứ trung ương, cô không để ý đến số điểm, chỉ muốn giải đáp câu hỏi.

La Phiên Tuyết nhận được tin nhắn rung nhẹ từ quang não, nghĩ rằng đó là thông báo điểm đã được ghi vào tài khoản như thường lệ, nhưng cô không ngờ đó là tin diễn đàn thông báo đáp án của cô bị từ chối, người treo giải thưởng đã chọn người khác.

Đối với La Phiên Tuyết thì đây là lần đầu tiên.

Cô không tức giận, chỉ là có chút hiếu kỳ.

Khi Đan Vân đi sang bên cạnh để nói chuyện với thủ vệ đội, La Phiên Tuyết lặng lẽ bật não quang lên, tiến vào diễn đàn căn cứ trung ương và thấy rằng câu hỏi của người trao giải thưởng đã bị khóa.

Trên diễn đàn không thể xem đáp án của người khác, chỉ có thể nhìn thấy tên của những người có đáp án đã được chọn.

AAA nông dân tiểu Triệu?

La Phiên Tuyết rất ngạc nhiên, đây là.. một sinh viên nông học từ Căn cứ nông học số chín?

Người treo giải thưởng đã từ chối đáp án của cô, thay vào đó là chọn đáp án của một sinh viên nông học.

Tất nhiên, La Phiên Tuyết không tự tin xem đáp án của mình là hoàn hảo, nhưng tình huống này vẫn khiến cho sự hiếu kỳ của cô tăng cao.

Rất nhanh, La Phiên Tuyết nhớ ra đã từng nghe được cuộc đối thoại giữa Chu viện trưởng và Diệp Trường Minh trong phòng thí nghiệm ở Căn cứ nông học số chín, rằng trong số sinh viên năm nhất có một người của Nghiêm gia.

"Đan tổ trưởng, cô có biết ai là người của Nghiêm gia đã đến Căn cứ nông học số chín không?" Một lúc sau, La Phiên Tuyết đi đến trước mặt Đan Vân và hỏi.

"Nghiêm gia? Nghiêm Tĩnh Thủy năm nay đã đến đó. Cô bé học lớp nông học ban A." Đan Vân tự nhiên biết là bởi vì cô con gái xui xẻo của mình đã nói xấu Nghiêm Tĩnh Thủy trước mặt bà. "Tại sao cháu đột nhiên hỏi điều này?"

"Cháu đã từng nghe nói, nhưng không biết đó là ai." La Phiên Tuyết nói đơn giản.

Đan Vân đã quá bận rộn để giải quyết vấn đề về con nhím dị biến, vì vậy bà đã không đi sâu vào chuyện này.

La Phiên Tuyết bước sang một bên, cô có thông tin liên lạc của Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy bình thường cũng không giao du với ai, trong vòng bạn bè của cô ấy cũng sạch sẽ không có gì, cô ấy rất giống Nghiêm Thắng Biến.

La Phiên Tuyết: [Tĩnh Thủy, cậu sử dụng thuốc trị đốm lá như thế nào? ]

Mặc dù đêm đã khuya nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy ở đối diện vẫn chưa ngủ, cô ấy nhận được tin nhắn của La Phiên Tuyết và gần như trả lời ngay lập tức.

Nghiêm nỗ lực: [Có một số phương pháp dùng thuốc, có gì sai? ]

Hai người không quen thân lắm, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy sẵn sàng chào đón ai đó thảo luận về nông học với cô ấy.

La Phiên Tuyết: [Nếu là cậu, cậu sẽ sử dụng như thế nào? ]



Nghiêm Tĩnh Thủy nói với La Phiên Tuyết lọ thuốc khi cô ấy trả lời.

La Phiên Tuyết cau mày, cô ấy có cùng một câu trả lời với cô, tại sao người treo phần thưởng lại chọn một sinh viên nông học?

Cô không quan tâm đến việc mình không được chọn, nhưng cô chỉ tò mò về lý do tại sao người treo tiền thưởng lại đưa ra lựa chọn như vậy.

La Phiên Tuyết cũng nói như vậy với Nghiêm Tĩnh Thủy: "Tôi không biết tại sao cán bộ trồng trọt số 34 lại chọn câu đáp án của cậu, Tĩnh Thủy, cậu có cách trả lời nào khác không?"

Nghiêm nỗ lực: [? ]

Nghiêm nỗ lực: [ Cán bộ trồng trọt số 34, cậu nói về điều gì? ]

La Phiên Tuyết sửng sốt: [ AAA nông dân tiểu Triệu không phải là cậu sao? ]

Nghiêm nỗ lực: [..]

Nghiêm Tĩnh Thủy đang ngồi ở bàn học đột nhiên không thở không ra hơi, mặt cô không có chút cảm xúc bấm vào bàn phím quang não, trả lời La Phiên Tuyết: [Nickname trên mạng của tôi là Nghiêm nỗ lực, AAA nông dân tiểu Triệu đó là Triệu Ly Nông! Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt.]

La Phiên Tuyết không hiểu nổi, nhìn cái tên xa lạ trong tin nhắn, chậm rãi nói: "Triệu Ly Nông?"

Cái tên này cô chưa từng nghe qua.

* * *

Một bên kia, ở trong phòng ngủ ngoại quyển của Căn cứ nông học số chín, Triệu Ly Nông không nhìn thấy tài khoản của mình có thểm 28 ngàn điểm, cô đã giải đáp một loạt các câu hỏi, nhưng cô không nhớ số lượng, nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Đồng Đồng đã tắt đèn đi ngủ trước.

Khi cô thức dậy lúc ba giờ, vừa ngáp dài vừa lên xe của Hà Nguyệt Sinh.

"Cậu ngủ không ngon à?" Hạ Nguyệt Sinh nghiêng đầu nhìn cô.

"Tối hôm qua mười hai giờ tôi mới đi ngủ." Triệu Ly Nông dựa vào lưng ghế lái phụ, "Tôi ngủ trước một tiếng, sau đó đến lượt tôi lái xe."

"Không cần, tôi ngủ sớm, có thể lái thẳng đến trang trại bò sữa." Hà Nguyệt Sinh nói.

Triệu Ly Nông chưa kịp nói gì, đột nhiên nhận được một cuộc gọi video từ Ngụy Lệ.

Triệu Ly Nông kinh ngạc, lúc này Ngụy Lệ lại liên lạc với cô?

Triệu Ly Nông đưa tay bấm nhận cuộc gọi, nhưng người cô nhìn thấy không phải Ngụy Lệ, mà là Nghiêm Tĩnh Thủy.

Ngụy Lệ ngồi bên giường còn đang ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng mở mắt ra, trong mắt tràn đầy oán hận: "Cô ấy nửa đêm gõ cửa muốn gọi điện thoại cho em."

Nếu không phải thấy cô ta là con gái của Nghiêm Thắng Biến, Ngụy Lệ chắc chắn sẽ liều mạng với cô ta!

"Tôi đã thêm bạn bè với cậu, nhưng cậu đã phớt lờ tôi." Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Triệu Ly Nông ở đầu bên kia của cuộc trò chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.

Triệu Ly Nông: ".. Tôi đang ngủ, cậu có chuyện gì vậy?"

Mặt Nghiêm Tĩnh Thủy đột nhiên đỏ bừng, cô không thể phân biệt được là kích động hay xấu hổ.

Rạng sáng cô ta nhận được một tin nhắn không thể giải thích được từ La Phiên Tuyết, sau khi phản ứng một hồi, cô ta liền tiến vào diễn đàn căn cứ trung ương để tìm câu hỏi treo thưởng của cán bộ trồng trọt số 34, và thấy hàng loạt tên của người giải đáp trong đó.

Cán bộ trồng trọt số 34 không khóa câu đáp án của nghiên cứu viên số 40, mà thay vào đó, khóa đáp án của AAA nông dân tiểu Triệu.

Nghiêm Tĩnh Thủy rất ngạc nhiên, tuy không ngạc nhiên như La Phiên Tuyết, nhưng cô ta vẫn cảm thấy băn khoăn bởi những gì Triệu Ly Nông trả lời.

Cô ta căn bản không thể ngủ được, cũng không học tập được.



Vì vậy, khi không thể đợi Triệu Ly Nông thông qua bạn bè của mình, cô ta đã chọn cách liên lạc với Ngụy Lệ, nhưng cô ta không ngờ rằng không thể gửi tin nhắn được, cô ta đã bị chặn!

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể gõ cửa phòng Ngụy Lệ ở đối diện.

Nghiêm Tĩnh Thủy biết rằng mình đã sai và hứa với Ngụy Lệ rằng cô ta sẽ thực hiện một điều kiện trong tương lai, Ngụy Lệ đã đồng ý và đưa cô ta ra khỏi danh sách đen.

"Đáp án của cậu cho câu hỏi của cán bộ trồng trọt số 34 là gì?" Nghiêm Tĩnh Thủy cuối cùng cũng hỏi.

Triệu Ly Nông buông tay đặt ở trên chân, mặt không chút thay đổi: "Làm sao vậy?"

Cô chỉ giải đáp câu hỏi ban đêm, Nghiêm Tĩnh Thủy lập tức biết cô đi giải đề?

Cô rất chú trọng phạm vi đáp án của mình, chắc không có gì sai sót.

Trong khoảnh khắc này, Triệu Ly Nông nhớ lại tất cả đáp án của mình, nhưng cô vẫn không biết điều gì khiến họ chú ý, mặc dù có gây chú ý thì cũng sẽ không nhanh như vậy.

"Tôi.." Ánh mắt Nghiêm Tĩnh Thủy lơ đễnh một lúc, "Tôi muốn biết tại sao cán bộ trồng trọt số 34 không chọn câu trả lời của nghiên cứu viên, mà là của cậu."

Lúc này, Triệu Ly Nông mới phát hiện tài khoản của cô có thêm 28 ngàn điểm từ cán bộ trồng trọt số 34 gửi tới, cũng thấy đáp án của cô bị khóa chặt.

Hóa ra là có một nghiên cứu viên tham gia nên đã thu hút sự chú ý.

Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn đang nói chuyện, cô ta kể tất cả các phương pháp để điều trị bệnh đốm lá ở quả lê, sau đó hỏi Triệu Ly Nông rằng cô đã sử dụng phương pháp nào.

"Điều trị bằng thuốc vĩnh viễn là bước cuối cùng." Triệu Ly Nông yên lặng lắng nghe cô ta, sau đó chậm rãi nói: "Phương pháp quan trọng nhất là phòng ngừa. Thông thường, cây bách được trồng gần cây lê.. Theo tư liệu của Triệu gia, điều này rất dễ lây lan Teliopores, gây ra bệnh đốm lá."

Nghiêm Tĩnh Thủy rất chăm chú lắng nghe, sau đó nhìn Triệu Ly Nông, nghiêm túc nói: "Về phương diện này, cậu hiểu biết hơn tôi rất nhiều, rất đáng để tôi học hỏi."

Các nghiên cứu viên ở tầng cao nhất của Căn cứ trung ương đều có tư liệu riêng, bệnh gì hợp với thuốc đó, rất rõ ràng và đơn giản, và cũng cực kỳ hiệu quả.

Đối với các nguyên lý, có nhiều người sẽ không đi sâu vào nó. Một là tư liệu bị thiếu, hoặc là có người giữ riêng, hai là phương thức này rất thích hợp với thế giới sau dị biến.

Nghiêm Tĩnh Thủy từng tập trung nhiều hơn vào các phương pháp điều trị, điều này khiến cha cô phải dạy một số nguyên nhân, nhưng cô không nhớ hết.

"Nếu cậu đồng ý, thì hãy thông qua vòng bạn bè của tôi." Nghiêm Tĩnh Thủy vội vàng nói xong, sau đó đùng một cái tắt quang não.

Dù là như vậy, Hà Nguyệt Sinh bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nghiêm Tĩnh Thủy và cười, "Cô ấy khá thú vị."

Triệu Ly Nông ngừng cuộc gọi, thêm bạn bè với Nghiêm Tĩnh Thủy, sau đó đến diễn đàn căn cứ trung ương để lướt qua, ngoại trừ cán bộ trồng trọt số 34, những người treo giải thưởng khác cũng không có động tĩnh gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.