Hạ nội thành có một nhà hàng, nhưng Triệu Ly Nông xem qua, thấy đó cơ bản là thực phẩm chế biến thứ cấp, không tính là đồ tươi, vì vậy cuối cùng cô đã đặt trước một nhà hàng ở khu vực nội thành.
"Có xa quá không?" Phong Hòa lo lắng hỏi.
"Không xa." Triệu Ly Nông cúi người mặc áo khoác, "Lát nữa có xe tới đón, rất nhanh sẽ tới đó."
Bắt xe là có hai lý do, một là không muốn Phong Hòa chen chúc trên xe buýt công cộng, hai là cô không quá quen thuộc với Căn cứ trung ương, sợ bị lạc đường.
Phong Hòa có lẽ đã lâu không ra khỏi nhà, toàn thân cảm thấy khó chịu, khi ra khỏi khu nhà tái định cư, người bà căng thẳng, cứng đờ, hai tay bấu chặt vào tay vịn của xe lăn.
Khi xe tới đón, Triệu Ly Nông ngồi xổm bên cạnh, đột nhiên nắm tay Phong Hòa: "Mẹ."
Trong một khoảnh khắc, Phong Hòa rõ ràng là sửng sốt, sau đó bà dùng sức siết chặt tay Triệu Ly Nông, khóe miệng giống như muốn giương lên, nhưng lại khổ sở cong cong: "Tiểu Nông.."
"Không sao, chỉ là ra ngoài đi ăn bữa cơm mà thôi." Triệu Ly Nông động viên bà, "Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài."
Căn hộ tầng hầm 21 không có cửa sổ, chiều cao chỉ quá hai mét, ở trong đó một đêm cũng cảm thấy ngột ngạt, huống chi Phong Hòa sức khỏe không tốt, hoàn cảnh như thế này đối với bà quá tệ.
Triệu Ly Nông nghĩ rằng nếu cô đã tiếp quản cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-cu-nong-hoc-so-chin/2650677/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.