Chương trước
Chương sau
Dịch: WindDK

Bốn cô muốn quay đầu lại, nhưng lại thấy đường lui cũng đã có người bước ra chặn lại, Thất Nguyệt vội vàng thông báo lại trong kênh chat công hội: "Mọi người đừng ra ngoài, cứ ở bên trong đi."

Mọi người nhao nhao hỏi có chuyện gì đã xảy ra, Thất Nguyệt chỉ nói một câu "Nghe lời đi". Rồi cô quay đầu lại nhìn, không biết vô tình hay cố ý mà có một nhóm khác đã tới chặn trước cửa công hội rồi. Tim của Thất Nguyệt bay lên tận cổ họng rồi, vội vàng dặn đi dặn lại mọi người đừng ra ngoài, các cô gái đều rất nghe lời, ở trong phòng không ra, cuối cùng Thất Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.Đường ở chỗ này cũng khá rộng, có điều người Bất Tiếu mang đến cũng khá nhiều, cộng thêm dân nhiều chuyện vây xem đông như nêm cối, cũng đủ để che hết mọi lối thoát. Bằng vào sức của bốn cô gái này, muốn lao ra ngoài là chuyện không thể.

"Anh đến đây có chuyện gì?" Thất Nguyệt chỉ có thể cùng người mà cô không bao giờ muốn gặp lại nói chuyện.

" Có chuyện gì?" Bất Tiếu hỏi lại, cười quái dị rồi nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô tìm người đối phó với tôi. Nhưng mối nhục này tôi không tính trên người mấy cô, chỉ cần cô nói cho tôi biết đó là ai, chuyện này từ nay không nhắc đến nữa"

Thất Nguyệt cười lạnh: "Bị anh gạt một lần còn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ tin lời anh nói lần thứ hai?"

Nụ cười của Bất Tiếu trở nên không được tự nhiên: "Lần này tôi nói thật mà"

Thất Nguyệt lắc đầu thở dài: "Bị người ta giết bốn lần mà vẫn còn cười ung dung tự tại thế, anh không hổ danh là nam nhân."

Bất Tiếu đứng hình, lời nói của Thất Nguyệt chạm ngay chỗ đau của hắn, thế là Bất Tiếu lập tức đã mất kiên nhẫn, giọng nói cũng tăng thêm phần đe dọa: "Cô không chịu nói bọn chúng là ai, món nợ này đành phải tính trên đầu mấy cô rồi!"

"Được! Vậy tính toán thế nào? Cũng đánh cho tụi này rớt bốn cấp hả?" Thất Nguyệt chân thành cười nói.

Bất Tiếu câm nín, còn chưa kịp phản bác, Thất Nguyệt đã bổ sung: "Tôi còn chưa tới cấp 30, cho dù có rớt cấp, tổn thất cũng không tính là quá lớn"

Bất Tiếu xanh mặt. Lời này quả nhiên không sai, bởi vì chỉ từ cấp 30 kinh nghiệm cần để tăng cấp mới tăng lên khủng bố, mặc dù Bất Tiếu vẻn vẹn chỉ từ cấp 30 rớt xuống 29, kinh nghiệm mất đi cũng vô cùng nhiều. Xếp hạng trên bảng của hắn cũng thuộc hàng đầu trong số người chơi, tại cấp 30 hắn đã kiếm được không ít kinh nghiệm, vậy mà hiện giờ lại từ cấp 30 tụt xuống 26, chỉ bốn cấp này thôi cũng đã hao tổn một nửa tâm huyết của hắn rồi, bảo sao Bất Tiếu không phẫn nộ?

Từ tinh thần đến thể xác, Bất Tiếu bị người ta chà đạp như vậy, cơn giận này hắn phải tìm người để xả mới có thể nguôi ngoai, giờ hắn cắn răng nói: "Được! Đã như vậy, trước hết khiến cô tụt 4 cấp rồi tính sau! Các cô bốn người, mỗi người một cấp!"

Trong đám người vây xem, một người lẫn trong đó muốn xông vào, lại bị một người bên cạnh giữ lại.

"Sao vậy?" Cố Phi quay đầu lại nhìn về phía Hàn Gia Công Tử kế bên.

Ngay khi Thất Nguyệt cùng Bất Tiếu nói chuyện, Lạc Lạc đã gửi tin nhắn cho Hàn Gia Công Tử. Từ quán rượu Tiểu Lôi đến đây rất gần, sáu người bọn họ rất nhanh đã chạy tới hiện trường, lẫn vào trong đám người vây xem. Lại thấy song phương không khí căng thẳng, Bất Tiếu đã muốn hạ sát thủ, Cố Phi cũng không muốn đứng ngoài nữa, nhưng lại bị Hàn Gia Công Tử giữ lại.

"Ông ra mặt cũng cũng vô dụng." Hàn Gia Công Tử nhắn tin cho Cố Phi, "Người của tụi nó quá nhiều, ông ra mặt cũng chịu chết, có ý nghĩa gì chứ?"

"Vậy ông có ý gì không?" Cố Phi hỏi.

"Giống như lời mấy cô gái kia nói, bọn họ có chết thì tổn thất cũng không lớn..."

" Móa!" Cố Phi gạt tay Hàn Gia Công Tử ra. "Lúc này không phải lúc tính toán" Nói xong Cố Phi cũng lách người đi ra ngoài.

Lúc này Bất Tiếu vung tay lên, mấy người của Tung Hoành Tứ Hải lao ra, đem bốn người Thất Nguyệt dồn sát lại, chỉ cần có lệnh của Bất Tiếu thì bọn họ sẽ ra tay.

"Tôi cho mấy cô cơ hội để đổi ý, tôi thấy cô cũng không muốn chị em tốt của mình cùng chết chung đâu phải không?" Bất Tiếu cười lạnh. So với việc Thất Nguyệt bài xích hắn, thì hắn còn muốn bài xích Thất Nguyệt hơn.

" Đi chết đi! Đồ hèn hạ vô sỉ" Không đợi Thất Nguyệt chửi, người trước nay luôn nóng nảy Liệt Liệt đã cướp lời. Đối với Bất Tiếu, từ trong nội tâm cô đã phát ra sự chán ghét, sau khi chửi xong, cô cũng bất ngờ ra tay, chân bước ra rồi nghiêng người xông tới, đúng là chiêu mà lúc mới gặp Cố Phi đã được lĩnh ngộ qua, kỹ năng cấp 24 của Võ Sĩ: Sách Mã Lưu Tinh.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, lao thẳng tới Bất Tiếu.

" Liệt Liệt!" Thất Nguyệt ở sau kêu lên một tiếng, Lạc Lạc cũng nhanh chóng tung ra một cái hồi phục thuật lên người Liệt Liệt. Đồng thời với lúc cô ta lao ra, bên phía Bất Tiếu cũng có người lao ra với tư thế tương tự, cũng là người xài chiêu Sách Mã Lưu Tinh.

Hai Võ Sĩ sử dụng chiêu thức giống nhau đã xảy ra va chạm, thắng thua đương nhiên dựa vào chỉ số sức mạnh, tốc độ của mỗi người, Liệt Liệt rõ ràng không địch lại đối thủ, sau khi va chạm cô đã bị chấn ngược lại. Sách Mã Lưu Tinh là chiêu có bổ sung trạng thái xung kích, cho nên khi Liệt Liệt bị chấn bay ngược về, ba người Thất Nguyệt lúc lao ra đỡ cô ta cũng bị tổn thương.

Bất Tiếu cười lạnh, đang chuẩn bị ra lệnh cho mọi người giết tới, đột nhiên có một người ra sức lách từ trong đám đông ra, ra vẻ nghi hoặc mà lên tiếng hỏi: "Chuyện gì thế này, sao lại tụ tập đông đúc thế?"

"Chuyện gì vậy? Thiên Lý sao lại lao ra đó thế?" Mấy người trong Tinh anh đoàn nói chuyện trong kênh chat.

"Bởi vì lúc này không phải lúc tính toán" Hàn Gia Công Tử tức giận trả lời, khiến cho mọi người đều mù tịt.

"Mọi người đều chuẩn bị chiến đấu đi, Ngự Thiên tìm chỗ mai phục chuẩn bị Bắn Lén, Kiếm Quỷ mày tìm chỗ Tiềm Hành ra phía sau đi, Vô Thương, điểm nộ khí của chú có thể sử dụng được Toàn Phong Trảm trong bao lâu? Hữu Ca, tên Võ Sĩ của Tung Hoành Tứ Hải vừa ra tay là ai?" Hàn Gia Công Tử bắn rap một tràng.

"Phong Hành, một trong bốn thành viên hạch tâm của Tung Hoành Tứ Hải" Hữu Ca trả lời.

"Cục diện càng lúc càng rắc rối rồi! Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, nếu Thiên Lý tìm được cơ hội, mọi người lập tức trợ giúp" Hàn Gia Công Tử nói.

"Còn nếu không có cơ hội?" Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

"Vậy trở về uống rượu tiếp" Hàn Gia Công Tử nói.

Mọi người: "..."

Cố Phi xông vào giữa khoảng trống khiến mọi người đều chú ý, bọn người Thất Nguyệt kinh ngạc mà nhìn qua hắn, Tiểu Vũ vừa muốn lên tiếng, Thất Nguyệt đã vỗ vai cô, lắc đầu. Tiểu Vũ còn chưa hiểu thông, nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Chuyện gì vui vậy chuyện gì vui vậy? Sao nhiều người vậy, còn có thể đi qua không vậy?" Cố Phi một bên giả ngu một bên nhìn xung quanh.

"Bạn gì đó ơi, làm ơn tránh qua một bên dùm" Bất Tiếu nói.

"Tôi muốn qua đường" Cố Phi chỉ chỉ bên kia đường.

"Vậy thì kiếm chỗ khác mà đi, tụi tôi đang có việc ở đây" Bất Tiếu nói.

"Có chuyện gì thế?" Cố Phi làm vẻ mặt rất hiếu kỳ. Nhưng việc này Bất Tiếu phải giải thích thế nào? Chẳng lẽ nói vào N năm trước đã có ân oán ở game online khác sao? Hắn đương nhiên không có loại kiên nhẫn này, lúc này cảm thán vận khí xui xẻo, bèn la lớn dõng dạc: "Tên của Tung Hoành Tứ Hải có nghe qua chưa? Tụi này đang có việc ở chỗ này, phiền ông tìm chỗ khác mà chơi! Hoặc là đi ra ngoài kia ngồi vẽ vòng tròn đi..."

"Rồi rồi, tôi đi..." Cố Phi cất bước, đi đến trước mặt Bất Tiếu, hai tay khoanh trước ngực.

Ánh mắt mọi người lại một lần nữa tập trung trên người hắn.

" Có hi vọng rồi!" Kiếm Quỷ nói trong kênh chat.

" Có cái rắm á! Hắn chỉ có thể xử lý Bất Tiếu một lần, sau đó chết ngắc ngay lập tức thì có tác dụng gì?" Hàn Gia Công Tử không cho là đúng.

"Im lặng, trong kênh chat thì Thiên Lý cũng thấy, coi chừng lúc trở về hắn chém mấy người à" Ngự Thiên Thần Minh nói.

"Tao sao phải sợ hắn!" Hàn Gia Công Tử mạnh miệng, có điều trong nội tâm đột nhiên cũng có chút ít sợ hãi. Nếu như mang cái đao cùi bắp kia chém tới hắn, hắn cũng không biết ứng phó thế nào.

Bất Tiếu nhìn nhìn Cố Phi đang đứng bên cạnh mình, cuối cùng cũng bất đắc dĩ cười cười, ra vẻ tiêu sái hướng mọi người giơ tên lên nói: "Kệ bà hắn, mọi người động thủ đi"

" Động thủ động thủ" Cố Phi cũng bắt chước phất phất tay, nhưng trên đường vung lên lại chuyển hướng, hai ngón tay đột nhiên đâm vào con mắt Bất Tiếu.

Cho dù là lúc bình thường chỉ giơ giơ ngón tay đùa giỡn trước con mắt, đều sinh ra tâm lý sợ sệt, huống chi lúc này Cố Phi không nể tình gì mà dâm thẳng vào mắt Bất Tiếu. Bất Tiếu kinh hoảng, vô ý thức cúi đầu giơ cánh tay lên ngăn cản. Trên miệng Cố Phi xẹt qua nụ cười châm chọc, năm ngón tay xòe ra, bắt lấy cánh tay Bất Tiếu, sau đó nhéo một cái. Năm ngón tay của Bất Tiếu không tự chủ được mở ra, dao găm đang nắm trong tay cũng theo định luật vật lý mà rơi xuống, tay kia của Cố Phi đón lấy, sau đó buông tay của Bất Tiếu ra, chân bước lùi lại bức tường phía sau.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, chỉ trong vòng năm giây Bất Tiếu đã phát hiện dao găm trong tay mình đã mất tiêu rồi. Cố Phi tựa lưng vào tường, cầm dao găm của Bất Tiếu xem xét: "Phong Chi Ám Ngữ, công kích cũng không thấp nha! Nhanh nhẹn +18, tốc độ đánh +10%, cộng thêm kỹ năng Tan Biến dành cho Đạo Tặc, kỹ năng có thời gian

"Ài, nghề nghiệp không hợp không thể phát động, thì ra chỉ có Đạo Tặc là có thể sử dụng à!" Cố Phi tiếc nuối nói.

Còn đám người Hàn Gia Công Tử đang rình rập xung quanh cũng thoải mái, thì ra trước đó Bất Tiếu đột nhiên biến mất cũng không phải là quyển trục kỹ năng, mà là cái kỹ năng kèm theo của thanh dao găm này. Trước khi người chơi đủ level để có thể học tập kỹ năng Tan Biến này, thanh dao găm này có thể nói là có giá trị rất cao. Mà trong trò chơi Thế giới song song này level càng cao thăng cấp càng khó, giá trị này có thể tồn tại trong khoảng thời gian rất dài.

Một thanh dao găm cực phẩm như vậy, lại bị Cố Phi đoạt tới tay, trong lúc nhất thời Bất Tiếu còn chưa rõ ràng được chuyện đã xảy ra.

"Còn muốn lấy lại thanh dao găm này không? Nếu muốn thì bảo bọn họ dừng tay lại" Cố Phi nhìn lướt qua bên kia. Bốn người Thất Nguyệt lọt vào vây công, tình thế khá nguy hiểm.

" Dừng tay, dừng tay, chờ chút đã!" Bất Tiếu vội vàng kêu to.

Mấy người bên kia vội ngừng tay lại, mờ mịt quay đầu lại. Bọn họ vừa theo lệnh Bất Tiếu xông lên, không chứng kiến cảnh Bất Tiếu bị đoạt dao găm đi.

Sắc mặt Bất Tiếu tái nhợt.

Cố Phi vuốt vuốt thanh dao găm trong tay, ra vẻ thích thú: "Cho người của anh bạn giải tán đi, rồi tôi sẽ lập tức trả dao găm lại cho anh bạn."

Bất Tiếu do dự. Trang bị cực phẩm như vậy, thật sự có người đoạt được rồi có thể trả lại sao? Mặc dù có chút Mặc dù có chút khó tin, nhưng hắn cũng hết cách. Đem người ta giết về cấp 1, việc đó chỉ có thể kích thích tinh thần chút ít thôi, trang bị bị mất đi mới là tổn thất to lớn. Dù sao thì có vật chất mới phấn khích được tinh thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.