Thanh kiếm của Cố Phi vòng qua chủy thủ của Tàn Mộng Tử, đâm tới trên người hắn.
Ngay sau đó rống lớn một tiếng phát động kỹ năng "Song Viêm Thiểm", không hồi hộp chút nào mà giải quyết Tàn Mộng Tử rồi. Khi Tàn Mộng Tử lại lần nữa trở lại khu phục sinh, vẻ mặt trấn định trên mặt còn chưa có tiêu tan.
Hắn dường như còn không có phản ứng kịp là chuyện gì xảy ra: Mới vừa rồi còn đánh nhau mặt đối mặt cùng Cố Phi, chỉ chớp mắt mình liền chuyển dời không gian đến trong khu phục sinh mấy mét.
Thực sự là quá thần kỳ! Tàn Mộng Tử nghĩ, ngay sau đó phát hiện mình đã biến thành cấp 26.
Không sai, chết hai lần, rớt 4 cấp.
Tàn Mộng Tử Đáng thương, trong chiến đấu tập kích Kiếm Quỷ, vậy mà cuối cùng một điểm giá trị PK lại rơi xuống trên đầu hắn. Một điểm giá trị PK này, làm cho hắn chết một lần, rơi 2 cấp, hiện tại chết hai lần, tự nhiên là 4 cấp.
Biểu cảm của một người, từ trấn định tự tin mười phần đột nhiên hóa thành sợ hãi tay chân luống cuống, đó là hết sức ngoạn mục.
Cố Phi đứng ở bên ngoài khu phục sinh, thưởng thức, không nhúc nhích.
Tàn Mộng Tử Tàn Mộng Tử lần này trở ra, nhất định là muốn phát động Tiềm Hành. Cố Phi cứ ngăn ở cửa như vậy, hắn tin tưởng Tàn Mộng Tử nhất định sẽ chú ý hắn, như thế mình mới có thể phá được Tiềm Hành của tên đó, nếu như tên này bình tĩnh không nhìn hắn, Cố Phi cũng thực sự không có biện pháp.
Tàn Mộng Tử đích xác rất bình tĩnh, bình tĩnh đứng ở trong khu phục sinh không ra ngoài.
Nói thật thì, hắn đích xác không cần phải đi ra ngoài, ở chỗ này ngồi đợi viện binh là được. Tổn thất bỏ mạng 4 cấp, thật không có khiến Tàn Mộng Tử mất đi tỉnh táo.
Cố Phi rất bất đắc dĩ đi gởi tin nhắn cho mấy người kia: "Giết một lần, tên đó đứng ở trong khu phục sinh không ra ngoài."
Mọi người cũng chịu không biết làm sao. Có thể lừa Tàn Mộng Tử loại người có phong phú kinh nghiệm tranh đấu này lao ra khu phục sinh bị giết một lần, đã rất không dễ dàng rồi.
Nhân phẩm đúng là nhân phẩm nha! Mọi người chỉ có thể thở dài. Người ta chết hai lần đều không rơi cái gì, Kiếm Quỷ chết một lần liền nổ Sương Chi Hồi Ức, ngoại trừ nhân phẩm ra bây giờ không có cái giải thích hợp lý khác nào.
Cố Phi cũng rất tiếc vì sao Tàn Mộng Tử không lấy ra Sương Chi Hồi Ức dùng, nếuvậy mình dùng tay không trở thành dao sắc một hồi là một loại võ thuật dùng tay, nói không chừng đã cướp lại được.
Đoạt lại Sương Chi Hồi Ức. Rõ ràng cho thấy là công trình gian khổ hơn tẩy bạch người này.
Cố Phi và Tàn Mộng Tử, hai người cách ranh giới khu an toàn và khu không an toàn, trừng mắt đối mặt.
"Có gan chú mày ra đây!" Cố Phi nói. Đây là phép khích tướng thường dùng trong game online. Ở trong trò chơi truy sát là vất vả hơn nhiều so với trong hiện thực, trong thực tế giết một lần là xong hết mọi chuyện, trong trò chơi được sống lại vô hạn, đó là không kết thúc.
Ngày ngày truy sát khắp nơi, không phải có lòng căm thù tới tận trời, thật không có bao nhiêu người có kiên trì này. Theo lẽ thường thì mọi người sẽ hẹn đủ bạn bè giúp đỡ tới tìm một chỗ vắng vẻ quyết đấu một trận lớn.
Câu tuyên chiến với đối phương thường dùng sau khi gọi đủ người xong chính là: Có gan ngươi ra đây! Bất quá Cố Phi chẳng qua là làm đại mà trúng. Hắn không có kinh nghiệm loại ẩu đả này.
Tàn Mộng Tử tự nhiên sẽ không để Cố Phi được lợi. Bây giờ tên này đang ở trong bụng cười thầm Cố Phi ngu ngốc. Một người cố thủ khư khư tại đây, đó không phải giống như là đang chờ chết? Hiện giờ hắn đang ngóng trông các anh em nhanh xuất hiện làm Cố Phi bị loạn đao phanh thây.
Hắn mất bốn cấp, thế nào cũng phải giết kẻ này bốn lần, được rồi, còn có mấy người đồng bạn của hắn, cũng muốn bốn lần một người! Được rồi, còn có hai người con gái... ài, liền hai lần một người là được. Tàn Mộng Tử như vầy còn có lòng thương hoa tiếc ngọc.
Có thể thấy được nhường nhịn người chơi nữ ở trong đầu người chơi game là suy nghĩ ăn sâu bén rễ cỡ nào.
Đám người Cố Phi đương nhiên vui vẻ cứ để như thế, không cho tên kia nhận thấy được việc này có liên quan đến Kiếm Quỷ cùng với Sương Chi Hồi Ức, nếu thế thì cơ hội đoạt lại Sương Chi Hồi Ức cũng sẽ tăng cao hơn.
Bằng không đoàn đội hơn mười mấy người của đối phương thay người cầm, ai biết Sương Chi Hồi Ức được đổi ở trên tay người nào? Kiếm Quỷ vẫn không lộ mặt. Chính là nguyên nhân này.
"Tình huống bây giờ là gì?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Đang giằng co." Cố Phi đáp.
"Cậu còn không mau đi? Một hồi trợ thủ của tên đó liền tới rồi." Hữu Ca nói.
"Trợ thủ ít thì tôi liền giết chết toàn bộ, trợ thủ nhiều tôi liền tiến vào khu an toàn. Sợ cái gì!" Cố Phi đáp.
"Trâu bò!" Mấy đại cao thủ chân thành khâm phục.
"Thiên Lý, giá trị PK bao nhiêu?" Kiếm Quỷ bày tỏ quan tâm một chút, hắn đương nhiên là người cảm động nhất. Cố Phi làm như vậy toàn bộ là vì hắn.
"6 điểm... À không, 7 điểm!" Cố Phi rơi nước mắt.
"Chậc chậc!" Mọi người cảm khái.
"Chúng tôi cũng đang trên đường tới, sẽ ẩn náu chỗ bí mật, lúc cần thiết chi viện cho cậu." Hàn Gia Công Tử nói.
"Không cần, các cậu tốt nhất cứ tiếp tục coi chừng hòm thư, biết đâu tí nữa đối phương người đông thế mạnh tôi trốn vào khu phục sinh, tên đó chẳng phải là muốn đi hòm thư gửi đồ nữa sao?" Cố Phi nói.
"Có lý." Hàn Gia Công Tử bắt tay vào làm bố trí rồi.
"Đi ra đây, thằng nhãi. Mau ra đây!" Cố Phi tiếp tục khiêu khích.
Tàn Mộng Tử giả vờ "Trong mắt của tôi không có bạn".
Người chơi qua lại đều phải dừng bước lại quan sát một hồi, hỏi thăm hai câu. Sau đó liền khiến Tàn Mộng Tử chịu áp lực tăng lên không ít, ở trong mắt mọi người, Tàn Mộng Tử đương nhiên là loại người nhát gan.
Người ta chỉ là một người khiêu chiến, đã thế mình còn trốn ở khu an toàn không dám đi ra, thật không có triển vọng. Nhiều người chơi trước khi rời đi đều lưu lại ánh mắt khinh bỉ.
Tàn Mộng Tử bị khinh bỉ lòng nóng như lửa đốt, cũng may loại tình huống này kéo dài không được bao lâu. Tin nhắn của đồng bọn tới, đã chạy tới gần công hội đạo tặc.
"Chú mày thật vô dụng. Không có triển vọng. Ta khinh. Không mất thời gian nữa, tôi đi!" Nhưng vào lúc này, Cố Phi nói móc vài câu, đột nhiên xoay người rời đi.
Tàn Mộng Tử nóng nảy. Lần này coi như xem một quyển tiểu thuyết YY, diễn viên chật vật, nhịn nhục trải qua nhiều chuyện lớn rốt cuộc mới chịu đựng qua đi, lại chờ thời gian hắn "Qua xúc phạm vô cùng, người lại quay lưng rời đi", đây là một việc cỡ nào buồn bực hả?
Vừa nghĩ tới điểm này Tàn Mộng Tử vội vàng lao ra khu an toàn, rống to hơn: "Có gan mày đừng đi!"
Mới vừa bước ra khu an toàn một bước, một đạo ánh lửa chợt hiện tới, trong tai Tàn Mộng Tử liền nghe được một từ "Thiểm". Trước mắt lúc sáng lúc tối, tinh thần rối loạn một hồi, tên này lại trở về khu an toàn.
Thân ảnh của Cố Phi bên cạnh cửa công hội đạo tặc chuyển ra: "Chú mày kêu anh đây sao? Tôi còn chưa đi xa đâu!"
Tàn Mộng Tử cảm thấy trong lòng dâng lên luồng khí ngột ngạt khó chịu, tức giận đến cả người phát run.
"Ái chà! Chú mất đồ." Cố Phi cúi người nhặt một vật từ dưới đất lên, "Song Nhận Nha? Của chú mày sao? Chậc chậc!" Cố Phi rất tùy tính liếc nhìn một chút, rồi nhấc tay ném đi.
Một mặt là tiếp tục miệt thị Tàn Mộng Tử, phá hỏng tâm lý chịu đựng của tên đó; mặt khác chế tạo ảo tưởng, khiến tên đó cho rằng đám người Cố Phi hoàn toàn không có hứng thú đối với vật của hắn bị nổ ra.
Mà quần chúng chung quanh nghe thấy ba chữ "Song Nhận Nha" thì đã phát ra âm thanh hâm mộ. Song Nhận Nha là chủy thủ xuất hiện có công kích bình thường cao nhất đến nay, nói cách khác.
Là chủy thủ tốt nhất hiện nay, cho dù là đồ trắng cũng có thể bán mười mấy kim tệ. Lại thấy Cố Phi tiện tay coi như đồ bỏ đi ném xuống, càng đưa tới từng tiếng từng tiếng kêu sợ hãi.
Mấy người cách đó khá gần không để ý tới hình tượng, mỗi người như sói như hổ nhào tới, sau cùng bị một người đoạt được, cầm trong tay vừa nhìn, lần thứ hai kêu sợ hãi: "Hiệu quả cắt đứt!"
Ý nghĩa cắt đứt là trong tình huống đang công kích đặc biệt tạo thành vết thương với mục tiêu, mà vết thương sẽ phát sinh trạng thái rơi máu duy trì liên tục. Đánh quái có thể đạt hiệu suất cao không nói. Ở trong PK cũng là hiệu quả khiến đối phương vô cùng đau đầu.
Hiện nay Mục sư còn không biết chữa khỏi, muốn cho loại vết thương này khỏi hẳn, phải dùng thuốc cầm máu hoặc băng vải cầm máu. Thử nghĩ trong quá trình PK, nào có thời gian ngừng tay tới băng bó? Có thể tưởng tượng ở trong chiến đấu chế tạo ra vết thương là chuyện đáng ghét dường nào.
Hiệu quả tương tự, Cố Phi đã từng phi đao chọc Tịch Tiểu Thiên ra đến, cũng từng bị Tiểu Vũ chém một Toàn Phong Trảm ra tới.
Thế nhưng nó tồn tại tính ngẫu nhiên nhất định, là hệ thống thiết kế phán định từ mức độ làm người bị thương xong mà cho ra kết quả, so với hiệu quả trên trang bị này có bổ sung thêm "Cắt đứt" không phải là chuyện giống nhau.
Nói chung. Chủy thủ tốt nhất bấy giờ, kèm theo "Cắt đứt" rất thực dụng, bán được 100 kim tệ là không thành vấn đề, hiện tại cư nhiên bị Cố Phi tiện tay quăng, quần chúng đã không biết nói cái gì cho phải.
Cố Phi lại không cho là đúng. Ngoảnh mặt về người may mắn nhặt được Song Nhận Nha mà cười cười.
Quần chúng kích động rồi, không thể nói rõ vì sao, đã sinh ra ấn tượng tốt với Cố Phi. Bắt đầu lên tiếng phụ hoạ Cố Phi tiến hành châm chọc khiêu khích Tàn Mộng Tử. Tàn Mộng Tử tủi thân vô cùng, rõ ràng là Cố Phi không có lý do liền giết chết hắn mà.
Bây giờ còn bạo vũ khí của hắn, hiện tại vì sao còn khiến hắn giống như là người có tội chứ?
Cố Phi cũng không ngờ tới trong kế hoạch của mình cử động một mũi tên hạ hai chim còn có hiệu quả thứ ba này.
Thấy biểu tình vặn vẹo của Tàn Mộng Tử, Cố Phi ở trong kênh dong binh phát tin: "Kiếm Quỷ bây giờ cậu nên tới đây xem vẻ mặt người này một chút, tôi cam đoan so với việc giết hắn mười cấp còn đáng giá hơn."
"Cậu làm cái gì?" Mọi người hỏi.
"Lại bị tôi lừa ra giết một lần, đáng tiếc là tuôn ra chủy thủ của hắn, không phải là Sương Chi Hồi Ức." Cố Phi chút hơi tiếc nuối nói.
"Trang bị ở trên người dễ bị bạo ra hơn để trong túi." Rảnh rỗi không có gì làm, Hữu Ca đều thích cung cấp thông tin mà mình biết cho người khác.
"Mong rằng tên đó sẽ lấy Sương Chi Hồi Ức ra sử dụng." Cố Phi nhìn Tàn Mộng Tử, mang trong lòng kỳ vọng.
Đáng tiếc rằng bây giờ Tàn Mộng Tử đã không còn can đảm giao thủ với Cố Phi. Nóng lòng ở trong kênh nói chuyện của mình kêu đồng bọn nhanh lên.
"Bọn tao đến rồi, đang đợi những người khác." Có người trả lời.
"Chờ cái gì, đến rồi thì nhanh đi giải quyết tên đó!" Tàn Mộng Tử đã hận Cố Phi đến mức nghiến chặt hàm răng.
"Bọn tao mới có vài người, bọn họ lại nhiều người như vậy." Nhiều đứa đồng bọn nói.
"Nào có? Chỉ có một tên đó thôi." Tàn Mộng Tử đáp.
"Đùa gì thế, một đám người vây quanh ở cửa công hội đạo tặc." Đồng bạn nói.
"Những người đó đều là xem náo nhiệt, không cần phải quan tâm!" Tàn Mộng Tử đáp.
"Phải không?" Đồng bạn nghi hoặc. Xem náo nhiệt không hiếm lạ, nhưng xem náo nhiệt còn lên tiếng phụ hoạ coi như hiếm thấy. Lúc này quần chúng, có vài người cao giọng mắng.
Càng không thể tưởng được chính là có nhiều âm tiết có trật tự la lên: "Đi ra! Đi ra! Có ngon mày đi ra!" Đây là xem náo nhiệt? Rõ ràng là khiêu chiến mà!
"Thực sự là xem náo nhiệt!" Tàn Mộng Tử sắp khóc. "Mau vào giết chết tên kia!"
"Tới liền, tới liền!" Mấy đồng bọn nghĩ dù sao cũng không có ai quen biết bọn họ, chen vào xem tình huống chắc không có vấn đề gì. Lúc này cũng lẫn vào đoàn người. Vờ vĩnh thăm dò hỏi người chơi bên người: "Này anh bạn, đây là chuyện gì xảy ra? Náo nhiệt như thế!"
Người chơi chỉ một người ở giữa vòng tròn, Cố Phi đại mã kim đao* đứng vứng vàng: "Người anh em này trâu lắm, chẳng biết chuyện gì truy sát người ta, bạo ra trang bị ngon nhìn cũng không thèm nhìn ném ra ngoài đó. Còn tên bên trong kia..." Người chơi lại chỉ tay về Tàn Mộng Tử trong khu an toàn, tiếp tục giới thiệu: "Tên đó lại mạnh, anh nói có thể có Song Nhận Nha bổ sung hiệu quả cắt đứt chắc phải là một người cực kỳ mạnh mẽ đi? Vậy mà bây giờ làm ổ ở trong cả một cái rắm cũng không dám thả, chậc chậc, "mạnh" ghê!"
Tuy rằng anh em của mình bị khinh bỉ nhưng mấy người này cuối cùng cũng yên lòng, ít nhất cũng biết đám quần chúng này thực là khán giả, chẳng qua bởi vì Tàn Mộng Tử biểu hiện uất ức quá lố nên chọn đứng bên Cố Phi phụ họa. Nhưng mọi thứ đều phải kết thúc.
Thằng nhãi ranh này kiêu ngạo cũng nên có điểm dừng rồi.
Mấy người nháy mắt ra dấu cho nhau, đột nhiên đồng thời nhảy vào vòng tròn.
"Tới!" Tàn Mộng Tử vỗ đùi, dáng vẻ thay đổi. Cũng không sợ lời mình thốt ra nhắc nhở Cố Phi. Hắn thấy, anh em của mình vừa tới đây là bảy người, Cố Phi chỉ là độc thân một người, sẽ không còn cái gì đáng sợ nữa.
Cố Phi nghe tiếng quay đầu lại, bảy người đứng phía sau. Nhìn chằm chằm. Làm quần chúng luôn ủng hộ Cố Phi trong phút chốc an tĩnh lại.
Các người chơi đều là rất thực tế, lên tiếng phụ hoạ bất quá là một chút trêu chọc thôi, bây giờ lại nhìn thấy cục diện PK đối phương thay đổi, nếu lại ở bên ồn ào có khả năng lớn cũng bị cuốn vào điều rắc rối, lập tức đều lựa chọn câm miệng.
"Tới." Cố Phi nói, "Chờ các người đã nửa ngày."
Bảy người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cảnh giác quan sát bốn phía. Chẳng lẽ có mai phục? Bảy người nghĩ.
Nhưng xung quanh chút khác thường cũng không có.
Cố Phi nhìn trang phục bọn họ, ngón tay chỉ dần qua: "Pháp sư? Cung tiễn thủ? Chiến sĩ? Đạo tặc? Mục sư? Kỵ sĩ? Cậu..." Chỉ vào người cuối cùng. Cố Phi nghi ngờ một chút: "Cậu là Cách đấu gia sao?"
"Tao cũng là Chiến sĩ!" Người cuối cùng bất mãn, sáu người khác đều nhận ra chức nghiệp, bằng gì không nhận ra mình?
"Thật đáng tiếc mà!" Vẻ mặt Cố Phi tiếc hận, "Nếu cậu là Cách đấu gia, mấy người chẳng phải là toàn bộ bảy chức nghiệp rồi hả?" Ai cũng có sở trường riêng. Quả thực cũng như anh em hồ lô**, đồ sộ hơn nhiều!"
Bảy người trừng mắt Cố Phi, trong bụng cân nhắc trong lời nói không giải thích được này có cái hàm ý gì ẩn sâu giấu kỹ hay không.
"Cậu đi đi!" Cố Phi chỉ vào Chiến sĩ thứ bảy mà nói, "Đổi một Cách đấu gia tới. Một hồi mấy người đều không phải là đối thủ của tôi, biết đâu bảy anh em hồ lô còn có thể hợp thành hồ lô kim cương nhỏ."
"Móa nó!" Hóa ra người này đang ở chỗ này giả ngu trêu chọc bảy người. Bảy người họ phẫn nộ rồi, đều xông tới.
Cố Phi thở dài. Giải quyết bảy người này với hắn mà nói cũng không khó, chỉ là, giá trị PK chắc hẳn lại tăng thêm bảy điểm.
"Kháng Cự Hỏa Hoàn, ra!" Cố Phi giơ kiếm ra lệnh một tiếng, phóng xuất ra pháp thuật pháp sư cấp 6 nắm giữ. Bất quá đây chỉ là Pháp sư sơ cấp nhất, một cái kỹ năng phòng ngự có uy lực nhỏ nhất.
Trò chơi thiết kế tự nhiên không khiến nó giương nanh múa vuốt, chỉ là ở thời điểm độ thuần thục càng cao, nó tạo hình sẽ càng gần với định nghĩa vòng lửa của nó.
Đáng tiếc độ thạo của Cố Phi hiện nay gần như bằng không, chỉ thấy một cái quả cầu nhỏ chầm chậm vờn quanh Cố Phi, có vẻ lẻ loi một mình, làm Cố Phi ở giữa vòng tròn bị bảy người vây quanh nhìn rất thê lương.
Bảy người thấy tình cảnh này, cùng nhau phách lối cất tiếng cười to, một người ghi hận Cố Phi mới vừa rồi giễu cợt đổi thành anh em hồ lô cũng mở miệng nói móc: "Người anh em. Quả cầu lửa nhỏ này của cậu thoạt nhìn thực sự là uy vũ, chúng tôi thật là sợ lắm đó!"
"Phải không. Vậy thì không cần tới gần nó rồi." Cố Phi thản nhiên nói.
"Đúng vậy! Tao không dám lên sát gần nó rồi." Người này vừa nói, vừa sải bước lên hướng gần Cố Phi. Hắn là một Chiến sĩ, hắn hiểu Kháng Cự Hỏa Hoàn thương tổn ít đối với Chiến sĩ mà nói thật là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đảo mắt Chiến sĩ này đã đến phạm vi Kháng Cự Hỏa Hoàn của Cố Phi.
Thuần thục thấp, thì phạm vi cũng nhỏ, Chiến sĩ và Cố Phi đã sắp mặt kề mặt. Mà hỏa cầu này tốc độ di động cũng chậm đến nỗi có chút giận sôi, như ma trơi lay động theo chiều gió vậy, dường như tùy thời cũng có khả năng rơi xuống.
Chiến sĩ bước vào phạm vi, không ngờ còn có công phu nhìn về kia quả cầu lửa nhỏ cười to nói: "Ai nha, quả cầu của anh sắp bay tới trên người ta rồi, tôi sắp chết, mau cứu mạng đi!"
Vừa dứt lời hỏa cầu liền trôi dạt đến trên người hắn, kiếm Ám Dạ Lưu Quang trong tay Cố Phi cũng vào lúc này lặng lẽ cầm ra...
Hai bút cùng vẽ, ánh sáng trắng hiện ra, Chiến sĩ biến mất, tiểu hỏa cầu vẫn khoẻ mạnh, tiếp tục ỉu xìu bay bay theo gió quanh người Cố Phi.
Cố Phi lắc đầu, thở dài nói: "Nhẹ nhàng mà rời khỏi, chính như cậu nhẹ nhàng mà tới."
Cố Phi phất ống tay áo, ngẩng đầu: "Kế tiếp."
Bảy huynh đệ còn lại sáu đưa mắt nhìn nhau, bọn chúng nhìn không ra Chiến sĩ kia là chết như thế nào. Bị Kháng Cự Hỏa Hoàn nổ chết? Xem như là một người chơi có đầu óc, không ai tin tưởng một chuyện thực vô căn cứ như vậy.
Bọn chúng hoài nghi Cố Phi bên người có kỳ quặc, hoặc là xung quanh có có người khác đâm sau lưng đả thương người.
Pháp sư trong sáu người quơ pháp trượng: "Hỏa cầu, bắn!"
Một cái hỏa cầu bắn ra.
"Đến càng tốt!" Cố Phi kêu to. Một kiếm chạm mặt, bổ tới hỏa cầu bay đến.
Cố Phi sớm đã nghĩ thử xem một chút. Hỏa cầu thuật mang công năng theo dõi dẫn đến né tránh nó rất là phiền phức. Cố Phi nhớ được lúc trước Tiểu Vũ đã từng một búa đánh tan Hỏa cầu thuật, hắn cảm thấy dùng này biện pháp giải quyết hỏa cầu rất là không tệ.
Một kiếm theo chiều gió, hỏa cầu trong không trung nổ tung. Cố Phi cảm giác được hơi nóng ngọn lửa tản đi khắp nơi, liếc thấy thanh sinh mệnh, có giảm xuống một chút xíu. Xem ra một kiếm này của mình chém Hỏa cầu chưa canh phạm vi thương tổn pháp thuật chuẩn xác. Nhưng chút xíu thương tổn ấy.
Không ngại.
"Đừng bị tên kia lừa. Nhanh cùng tiến lên giết hắn chết!" Tàn Mộng Tử trong khu an toàn gấp đến độ giậm chân. Hắn thấy phe mình nhiều người thị chúng (trị tội trước công chúng),Cố Phi xuất phát từ bất đắc dĩ lúc này mới mở lời khiêu khích. Chiến sĩ hiển nhiên là sơ ý trúng kế, một mình áp sát, bị Cố Phi không biết dùng cái mánh khoé gì giải quyết, khiến cho mấy người còn lại cũng nghi thần nghi quỷ. Bây giờ chỉ là bổ một cái hỏa cầu, cũng làm cho mọi người nhìn với con mắt khác.
Tốc độ di động của hỏa cầu kia, bổ đôi là là chuyện rất khó hay sao?
"Đám ngu xuẩn này!" Tàn Mộng Tử mắng trong bụng, ngoài miệng không ngừng thúc giục: "Hắn là phô trương thanh thế, chỉ một mình hắn, sợ cái gì!"
"Lên!" Sáu người cắn răng một cái, quát to một tiếng, cùng nhau xông tới.
Nhớ lúc trước, tay Cố Phi múa kiếm một vòng liền có thể bất bại trong tầng tầng lớp lớp bao vây của Tiền Trần. Lúc này hắn hiểu được pháp thuật của mình rất mạnh. Cũng đã bắt đầu phối hợp "Song Viêm Thiểm" vào trong các chiêu thức võ thuật. Có thể nói, Cố Phi luôn luôn oán thầm vấn đề lực công kích yếu ớt của mình đã được giải quyết triệt để, mặc dù đây cũng không phải là biện pháp mà hắn chờ mong. Nhưng bất kể như thế nào thì sự thực là: hắn càng mạnh rồi.
Chính là sáu người bao vây. Cố Phi căn bản không để vào trong mắt.
Công kích của chiến sĩ, kỵ sĩ và đạo tặc đến trên thân. Cố Phi chỉ là thoáng nghiêng người né chút chút, sau đó Kháng Cự Hỏa Hoàn bay tới trên người bọn chúng tạo thành thương tổn, đã khiến cho bọn chúng thét chói tai loạn cả trận địa.
"Đây là cái gì!!!" Chiến sĩ mới chạm qua đã bị soạt mất nửa đoạn máu liền quát. Hắn khác với tên Chiến sĩ mới hi sinh vừa rồi, hắn là thêm điểm nghiêng về thể chất, sinh mạng càng dày hơn một chút. Nhưng cũng bị thương tổn trước mắt làm sợ hãi.
"Mau. Hồi phục tao!" Ba người tranh nhau sợ chết kêu to với Mục sư.
Tội nghiệp Mục sư kia bây giờ một lần chỉ có thể hồi phục một mục tiêu, trong chốc lát không biết làm sao. Mù loạn chỉ đại một mục tiêu Hồi phục thuật. Cố Phi cũng mặc kệ hắn cứu ai, trong miệng quát lên, "Song Viêm Thiểm" đã lại một lần xuất hiện ra.
Nhiều lần vận dụng loại pháp thuật này, Cố Phi đã nhanh chóng nắm chắc không ít điểm mấu chốt của loại pháp thuật này đây.
Loại pháp thuật này là triệu hoán ra một đạo ánh lửa làm mục tiêu bốc cháy. Cầm vũ khí, ánh lửa sẽ bùng lên bên trên vũ khí; còn tay không, ánh lửa liền sẽ bùng lên ở khoảng trống được chỉ bấy giờ.
Mà khác biệt so với các pháp thuật khác chính là, "Song Viêm Thiểm" sẽ không giống dạng Hỏa Cầu loại đồ chơi tự mình đi qua chỗ mục tiêu. Nó giống như là một cây diêm bình bình thường thường dấy lên, muốn bốc cháy mục tiêu gì, yêu cầu phải cầm diêm bốc lửa trên tay quẹt qua.
Hơn nữa, Hỏa Cầu Thuật một khi tiếp xúc một mục tiêu, hỏa cầu lập tức nổ tung biến mất. Ánh lửa Song Viêm Thiểm thì lại luôn duy trì liên tục trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, cũng tức là nói, trong đoạn thời gian này bất cứ mục tiêu gì tiếp xúc với ánh lửa của nó, cũng đều sẽ bị đốt cháy.
Nói cách khác, chỉ cần sử dụng đúng phương pháp, Song Viêm Thiểm cũng có thể đạt đến hiệu quả sát thương trong một phạm vi nhất định.
Chẳng qua đối với Pháp sư bình thường mà nói, ánh lửa dấy lên có thể đốt cháy được đến một mục tiêu cũng đã không tệ rồi.
Mà Cố Phi là tên pháp sư toàn bộ nhanh nhẹn này, bởi vì tốcđộ ra tay nhanh hơn, hắn đã có thể khống chế "Song Viêm Thiểm" thiêu đốt 180 độ. Đợi đến về sau cộng thêm càng nhiều nhanh nhẹn, 360 độ, đều có khả năng thực hiện.
Lúc này này nhờ "Song Viêm Thiểm", được Cố Phi quét từ trái qua phải, Kỵ sĩ và Đạo tặc trước người đã bị giải quyết.
Chiến sĩ đứng ở sau lưng vốn là mệnh dày, vừa vặn lại được Mục sư dùng Hồi Phục Thuật, vốn tưởng rằng mình có thể kiên trì sống sót. Ai biết quả cầu lửa nhỏ của Kháng Cự Hỏa Hoàn lúc này bay bay đã được một vòng, lại sắp đốt tới trên thân hắn.
Chiến sĩ kinh hãi lùi về phía sau, cũng chẳng nhanh qua được bước chân Cố Phi.
Cố Phi vừa theo sát, vừa đưa trường kiếm trong tay ra, trong miệng còn đang niệm chú: "Hỏa Cầu, bắn!"
Bên dưới sự tấn công mãnh liệt này, Chiến sĩ kia cũng không thể chống đỡ. Biến thành ánh sáng trắng, theo chân Chiến sĩ nhỏ con lúc trước mà đi.
Cố Phi quay mũi kiếm lại, chỉ hướng về phía Pháp sư và Cung tiễn thủ trong ba người bao vây còn lại đang tìm kiếm sơ hở chuẩn bị công kích Cố Phi. Nhưng đại bộ phận sự chú ý của hắn, vẫn lưu ở sau lưng.
Cố Phi không quên mục tiêu chuyến này của hắn chỉ có một: Tàn Mộng Tử.
Chính vào lúc sáu người chen chúc vây quanh, hắn chú ý tới Tàn Mộng Tử phát động Tiềm Hành, cũng lặng yên chạy tới.
Lúc này Cung tiễn thủ và Pháp sư đã biết rõ Cố Phi lợi hại, không dám chính diện giao chiến, điên cuồng đi vị trong cái chuồng quần chúng tạo nên ở ngoài cửa công hội đạo tặc, tìm kiếm cơ hội có thể công kích Cố Phi.
Đáng tiếc chính là, Cố Phi cũng không phải loại Pháp sư di chuyển chậm chạp trong tưởng tượng của bọn chúng rồi.
Mấy cái bước xa, Pháp sư chính quy đã bị Cố Phi đuổi kịp, tay vung kiếm xuống, Pháp sư ngâm xướng mới nhổ ra hai chữ, đã bị Cố Phi giải quyết.
Cung tiễn thủ kia thấy được Cố Phi đuổi Pháp sư trước tiên, cho rằng mình có được cơ hội, vội vàng lấy một cây tên chuẩn bị phóng một kích, lại không ngờ tới Cố Phi giải quyết Pháp sư đó nhanh như vậy. Chỉ trong chớp mắt, đã xoay người bước lớn chạy tới về phía mình.
Cái loại vòng tròn vây khốn này không lớn, ưu thế công kích cự ly dài của Cung tiễn thủ kia căn bản là không thể nào phát huy. Cả quá trình hắn cần phải cài tên, kéo cung, nhắm vào mục tiêu chậm rãi buông tay công kích sẽ phóng đại hóa thời gian. Tên còn chưa ra, Cố Phi đã đến trước thân thể hắn, tay hoảng hốt, tên cũng bắn một cái lung tung lộn xộn, trong quần chúng vây xem truyền đến một tiếng thét chói tai.
Cung tiễn thủ xoay người liền chạy, Cố Phi lại không có đuổi, hắn đã cảm giác được sau lưng mình, sát khí hiện đang tới gần.
Tới! Cố Phi tập trung tư tưởng cảm nhận, đột nhiên bước nhanh về phía trước né tránh.
Bóng người phía sau thế là đồng thời hiện lên, hét to một tiếng "Chết". Trong lòng Tàn Mộng Tử ảo não cực kỳ, mình thế nào hết lần này tới lần khác ngay lúc đối phương bước ra một bước mà ra tay chứ! Hắn căn bản không có phát hiện đây là Cố Phi cố ý sớm tránh ra một chút.
"Tôi đến!" Cùng lúc Tàn Mộng Tử hiện thân, trong đám người cũng phát ra một tiếng hò hét, một bóng người đỏ rực vội vàng chạy ra.
Cố Phi không để ý tới nó. Bởi vì hắn xoay người quay đầu lại đã nhìn rõ ràng, trong tay Tàn Mộng Tử bây giờ chính là Sương Chi Hồi Ức của Kiếm Quỷ.
Mình chính là liều mạng bị giết rơi cấp, cũng muốn trước tiên đoạt lại Sương Chi Hồi Ức.
Cố Phi thu hồi kiếm vào miệng túi, đã chuẩn bị liều lĩnh động thủ.
Cũng không có ngờ tới cái "Tôi đến" nhằm mục tiêu vậy mà không phải là Cố Phi, mà là Tàn Mộng Tử.
Lúc này đã giết tới trước mắt, "Hừm!" Một tiếng quát, Tàn Mộng Tử đã bị cô cuốn lấy, vung cánh tay lên một cái, Cố Phi vội vàng đưa tay đã không kịp, trơ mắt mà nhìn Tàn Mộng Tử kể cả Sương Chi Hồi Ức bị ném ra đoàn người.
Nhìn lại trước mắt, Liệt Liệt đang dương dương đắc ý nhìn Cố Phi: "Nhờ có tôi cứu anh đó!"
"Cô cái đứa ngu ngốc này!" Cố Phi rống lên với cô, không quay đầu lại đuổi theo hướng về đám người.
"Móa nó! Anh nói cái gì!" Liệt Liệt giận tím mặt, vung nắm đấm liền đuổi theo.
-------------------
*"Đại mã kim đao": chỉ phong cách: đàng hoàng, đĩnh đạc thẳng thắn/trực tiếp, sắc sảo, sảng khoái.
Nghĩa gốc của cụm từ có lẽ bắt nguồn từ việc mô tả một vị võ tướng anh hùng nào đó "cưỡi ngựa lớn, cầm đại kim đao". Vậy nên nghĩa của cụm thành ngữ này gắn với phong cách mạnh mẽ, quyết liệt, đường hoàng, đĩnh đạc, thẳng thắng, sắc sảo, sảng khoái,..
**Anh em Hồ lô (giản thể: 葫芦兄弟; bính âm: Húlu Xiōngdì) là một bộ phim hoạt hình Trung Quốc được sản xuất bởi Shanghai Animation Film Studio. Phim có tên gọi khác là Bảy anh em Hồ lô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]