Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 3 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 4 Chương 102 Chương 101 Chương 100 Chương 99 Chương 98 Chương 97 Chương 96 Chương 95 Chương 94 Chương 93 Chương 92 Chương 91 Chương 90 Chương 89 Chương 88 Chương 87 Chương 86 Chương 85 Chương 84 Chương 83 Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 78 Chương 77 Chương 76 Chương 75 Chương 74 Chương 73 Chương 72 Chương 71 Chương 70 Chương 69 Chương 68 Chương 67 Chương 66 Chương 65 Chương 64 Chương 63 Chương 62 Chương 61 Chương 60 Chương 59 Chương 58 Chương 149 Chương 148 Chương 147 Chương 146 Chương 145 Chương 144 Chương 143 Chương 142 Chương 141 Chương 140 Chương 139 Chương 138 Chương 137 Chương 136 Chương 135 Chương 134 Chương 133 Chương 132 Chương 131 Chương 130 Chương 129 Chương 128 Chương 127 Chương 126 Chương 125 Chương 124 Chương 123 Chương 122 Chương 121 Chương 120 Chương 119 Chương 118 Chương 117 Chương 116 Chương 115 Chương 114 Chương 113 Chương 112 Chương 111 Chương 5 Chương 110 Chương 109 Chương 108 Chương 107 Chương 106 Chương 105 Chương 104 Chương 103 Chương 155 Chương 154 Chương 153 Chương 152 Chương 151 Chương 150 Chương 6 Chương 198 Chương 197 Chương 196 Chương 195 Chương 194 Chương 193 Chương 192 Chương 191 Chương 190 Chương 189 Chương 188 Chương 187 Chương 186 Chương 185 Chương 184 Chương 183 Chương 182 Chương 181 Chương 180 Chương 179 Chương 178 Chương 177 Chương 176 Chương 175 Chương 174 Chương 173 Chương 172 Chương 171 Chương 170 Chương 169 Chương 168 Chương 167 Chương 166 Chương 165 Chương 164 Chương 163 Chương 162 Chương 161 Chương 160 Chương 159 Chương 158 Chương 157 Chương 156 Chương 275 Chương 274 Chương 273 Chương 272 Chương 271 Chương 270 Chương 269 Chương 268 Chương 267 Chương 266 Chương 265 Chương 264 Chương 263 Chương 262 Chương 261 Chương 260 Chương 259 Chương 258 Chương 257 Chương 256 Chương 255 Chương 254 Chương 253 Chương 252 Chương 251 Chương 250 Chương 249 Chương 248 Chương 247 Chương 246 Chương 245 Chương 244 Chương 243 Chương 242 Chương 241 Chương 240 Chương 239 Chương 238 Chương 7 Chương 237 Chương 236 Chương 235 Chương 234 Chương 233 Chương 232 Chương 231 Chương 230 Chương 229 Chương 228 Chương 227 Chương 226 Chương 225 Chương 224 Chương 223 Chương 222 Chương 221 Chương 220 Chương 219 Chương 218 Chương 217 Chương 216 Chương 215 Chương 214 Chương 213 Chương 212 Chương 211 Chương 210 Chương 209 Chương 208 Chương 207 Chương 206 Chương 205 Chương 204 Chương 203 Chương 202 Chương 201 Chương 200 Chương 199 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau
Mang Mang Mãng Mãng ở thành Nguyệt Dạ là nhân vật khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ. Tựa như những nghiệp đoàn mà Liễu Hạ đã nhác tới trước đó, ban đầu khiển trách không phải là hội trưởng Ngân Nguyệt, mà là vợ hội trưởng Mang Mang Mãng Mãng. Nếu hiện giờ cô ấy đã bị đào thải, vậy thì ở thành Nguyệt Dạ thật sự là không có nơi dung thân. Đi tới nơi nào bị người ta bắt gặp, chính là một chữ chết. Huống chi đám người Vân Trung Mộ đánh bại Tiền Trần cũng không phải đại hiệp nghĩa khí gì, bạn cho rằng bọn họ diệt trừ Tiền Trần vì hòa bình của thành Nguyệt Dạ, ý nghĩ đó quả thực quá hão huyền. Trong game online hiếm khi có cái gì gọi là chủ nghĩa hòa bình, nghiệp đoàn Tiền Trần ngã xuống thì Vân Trung Mộ bọn họ đứng lên. Lấy tính cách nóng tính của đám người hung hãn đó, đảm bảo sẽ không kiêu ngạo kém Mang Mang Mãng Mãng. Đối phó Mang Mang Mãng Mãng loại nhân vật chất chứa oán hận thâm sâu thế này, hiển hiên là làm hết sức lực. Nếu không, cũng sẽ không đuổi giết đến tận thành Vân Đoan đâu. Bất Tiếu này và Vân Trung Mộ cũng có mối quan hệ sâu xa. Chủy thủ “Phong Chi Ám Ngữ” của hắn cũng có thể cho Vân Trung Mộ dùng, ở trong game online thì chỉ cần việc này thôi đã đủ chứng minh giao tình giữa hai người họ. Vân Trung Mộ đã từng nghĩ giúp Bất Tiếu đối phó Cố Phi, bây giờ nhìn lại có vẻ Bất Tiếu giúp Vân Trung Mộ thực hiện việc đuổi giết. “Mấy người sao lại ở đây?” Bất Tiểu mở lời nói chuyện trước. Hắn đều nhận ra Lạc Lạc và Cố Phi, đương nhiên, trong mắt hắn thì Cố Phi không phải là cái tên chém hắn chết đi sống lại kia, chỉ là một thằng đê tiện đoạt lấy chủy thủ của hắn. Lạc Lạc hiển nhiên tức giận với Bất Tiếu, không có trả lời hắn. Ngược lại Cố Phi trả lời một câu: “Chú mày sao còn sống?” Bất Tiếu giận đấy! Trong lòng tính toán xem có phải thuận tay giết chết cả hai người này hay không, dù sao hắn và Thất Nguyệt, Lạc Lạc mấy người này đã sớm xé bỏ mặt nạ rồi. “Hai người kia là ai thế?” Bên cạnh Bất Tiếu có người hỏi hắn. Bất Tiếu giật mình, vấn đề này thật đúng là khó trả lời. Có quan hệ trực tiếp với hắn thực ra chẳng qua là Thất Nguyệt, nếu nói Thất Nguyệt và hắn là quan hệ kẻ thù, vậy thì hai người kia chính là bạn của kẻ địch. Quan hệ này có vẻ có chút xa. Hắn là giúp đám người Vân Trung Mộ kia đuổi giết Mang Mang Mãng Mãng mà tới, không cần thiết gây thêm chuyện phức tạp với hai người này. Bất Tiếu suy nghĩ, thuận miệng đáp: “Không có gì. Chỉ quen biết thôi.” Cố Phì cùng Lạc Lạc đều thật bất ngờ, hai người bọn họ cũng nghĩ Bất Tiếu lại ỷ vào bên mình nhiều người thừa cơ muốn hai người nếm chút mùi đau khổ đấy! Bây giờ xem ra tên này hình như không có loại ý định thế này. “À, vậy thì phiền hai người nhường một chút đi! Chúng tôi là người đến từ thành Nguyệt Dạ, chuyên tìm cô ả này!” Người nọ chỉ vào Mang Mang Mãng Mãng mà nói với hai người. Lạc Lạc liếc nhìn Cố Phi một cái. Tình cảnh Mang Mang Mãng Mãng nhìn thật thảm, cô ấy rất đồng cảm. Nhưng từ khi Cố Phi nhìn thấy người con gái này thì bắt đầu tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt, việc này khác hẳn với trong ấn tưởng của cô về Cố Phi. Lạc Lạc mơ hồ cảm thấy ở giữa việc này có cái gì đó là lạ, bây giờ lại không bày tỏ ra gì cả, lôi kéo Cố Phi mà nói: “Chúng ta đi thôi?” Cố Phi gật đầu, lui hai bước. Vẻ mặt Lạc Lạc do dự một chút, chợt nói lại nói: “Bằng không, nhìn xem thế nào?” Mặc dù cô ấy không phải bà tám, nhưng tuyệt đối là kẻ thích nhiều chuyện. “Cũng được.” Cố Phi nói. Hai người vừa lui về, đám người Bất Tiếu tức thì tiến lên vây quanh Mang Mang Mãng Mãng. Mang Mang Mãng Mãng chỉ là một mục sư, tốc độ di chuyển rất chậm, cho nên ngay từ đầu sau khi bị phát hiện cũng không có ý định muốn chạy trốn. Lúc này bị bao vây, chỉ lãnh đạm nói một câu: “Động thủ nhanh lên một chút đi, đừng có lằng nha lằng nhằng.” Đối phương cười lạnh: “Chạy xa như vậy, đối với mày thật không dễ, không muốn ngắm phong cảnh thêm lúc nữa sao?” Vừa nói, vung tay chính là một đao. Mang Mang Mãng Mãng cũng không hề tránh ra. Với đằng cấp của cô ấy bây giờ còn kém rất nhiều, huống chi lại là một mục sư không nhiều kinh nghiệm thực chiến. Cô ấy cắn răng chịu đau. Ngay sau đó cho mình thêm một cái Hồi Phục Thuật. “Con đàn bà chết bầm, chung quy vẫn thích chống đỡ đến chết!” Người nọ mắng, giơ tay lên lại thêm một đao. Trên người Mang Mang Mãng Mãng lóe lên ánh sáng, lại trúng đao, nhưng vẫn cố chấp cho mình một Hồi Phục Thuật. “Tôi cũng tới! Tôi cũng tới!” Lại có hai người nhảy vào, một tên là pháp sư, một người khác, không ngờ cũng là mục sư. Pháp sư không dùng pháp thuật, mục sư không dùng Hồi Phục Thuật, mà hai người đó cuối cùng dùng pháp trượng của mình đập xuống về phía đầu Mang Mang Mãng Mãng. “Hay là, để tôi cũng lên hen?” Cung tiễn thủ bên phe đối phương cũng xuất trận, cũng thay đổi phong cách PK vốn có của cung tiễn thủ, cầm lấy cung dài trong tay dùng làm đao cong hình lưỡi liềm. Bất Tiếu trái lại không có ra tay, chẳng qua ở một bên nhếch mép cười tàn khốc. Đây hoàn toàn không phải là PK, chỉ là tốn chút thời gian chơi đùa thôi. Mấy tên này dùng thủ đoạn thương tổn thấp nhất mà đánh Mang Mang Mãng Mãng. Mà Mang Mang Mãng Mãng, đối mặt với loại đả kích này cũng là không có năng lực chống đỡ, nhưng mà, thủy chung vẫn không chút qua loa mà cho mình Hồi Phục Thuật từ khi bắt đầu. “Chỉ có loại chống cự này sao? Mày đúng thật đủ dịu dàng nha!” Mấy người cười nhạo Mang Mang Mãng Mãng, mà từ dịu dàng này dùng áp lên trên người cô ấy, dường như cũng trở thành lời châm chọc tuyệt diệu. Mấy ngưới cùng nhau cười to. Lạc Lạc nhìn không nổi nữa. miệng nhúc nhích đang muốn nói gì với Cố Phi, nhưng thấy khóe mắt Cố Phi cũng đang khẽ giật. “A…” Mang Mang Mãng Mãng vẫn luôn cắn răng không phát ra một tiếng khỏi cổ họng đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi. Là bị mục sư bên kia quẹt ngang pháp trượng khiến cô lật ngã trên mặt đất. “Ha ha ha…” Mọi người cùng nhau dừng tay, nhìn về Mang Mang Mãng Mãng chật vật ngã nằm sấp xuống đất mà cười to. Mang Mang Mãng Mãng đứng lên rất nhanh, thân hình cũng đã hơi lung lay. Thời gian dài không có logout, thân thể của cô đã mệt lả rồi. “Còn muốn chống đỡ đến chết nữa sao?” Đối phương mắng, chặt xuống một đao. Hồi Phục Thuật! “Còn chống đỡ!” Lại một đao. Vẫn là Hồi Phục Thuật. “Lại chống đỡ!!” Một vòng người mắng, gõ xuống một trận. Trả lời bọn chúng, từ đầu đến cuối chỉ là Hồi Phục Thuật. “Cô gái kia, lui sang một bên!” Đột nhiên có người nói chuyện. Mọi người kinh ngạc trông lại bên này, thấy được Cố Phi hất trường bào đi tới. Ở đây chỉ có hai người con gái, từ hướng nhìn của Cố Phi mà xem, lời này hình như là nói với Mang Mang Mãng Mãng. “Chú mày muốn làm gì? Ra mặt làm anh hùng sao?” Bất Tiếu cười lạnh, nhưng nắm chặt chủy thủ trong tay, hắn không nghĩ phạm sai lầm giống nhau những hai lần.Chẳng qua, vốn là tạm thời không muốn tìm hay người này gây chuyện, nhưng bây giờ ai ngờ đối phương lại tự tìm đến cửa, thế thì không trách được mình rồi. Bất Tiếu nghĩ. Mang Mang Mãng Mãng cũng quay đầu nhìn về Cố Phi, trên mặt không có biểu cảm gì: “Không cần giúp tôi.” “Tôi không phải giúp cô, tôi là muốn giúp bọn chúng.” Cố Phi nói. “Hả?” Một người bên kia hơi nghi ngờ, chợt cười, “Người anh em cũng muốn chơi đùa sao? Hoan nghênh, hoan nghênh.” Cố Phi cười, đi vào trong vòng, đứng ở trước người Mang Mang Mãng Mãng nói với bọn họ: “Tôi đến dạy đám tụi bay cái gì gọi là PK!” “Song Viêm Thiểm, thiểm!” Ánh lửa xuất hiện, cái tên mục sư gạt chân làm Mang Mang Mãng Mãng kia đã biến mất không thấy. “Móa!” Mọi người kinh hô. “Đứng sang một bên đi, tôi cho bọn chúng đi học.” Cố Phi quay đầu nói với Mang Mang Mãng Mãng. Mang Mang Mãng Mãng giật mình không nhỏ. Chỉ bằng một cái Song Viêm Thiểm liền giết mục sư phe kia trong nháy mắt, thương tổn của pháp thuật này thực sự quá kinh người. Càng đáng sợ hơn là, Cố Phi là tay không, ngay cả vũ khí đều không dùng. Cố Phi đương nhiên là có sử dụng vũ khí, chỉ là nó ở phía sau người hắn nên mọi người không nhìn thấy được thôi. Cố Phi rút kiếm Ám Dạ Lưu Quang thật nhanh chóng từ trong túi ra, ngâm xướng, công kích, sau đó lại thật nhanh nhét thanh kiếm trở về trong túi mà thôi. Đây, chính là thuộc về phạm trù kỹ thuật của Thuật rút đao. Thuật rút đao trong truyền thuyết là lợi dụng thời điểm độ cong khi rút đao va chạm với vỏ đao sinh ra lực ma sát, chế tạo sức bộc phát trong nháy mắt, đạt tới uy lực lớn hơn so với chém bình thường. Nhưng chung quy thì đó cũng chỉ là truyền thuyết, trên thực tế, ý nghĩa sâu xa chân chính của Thuật rút đao, ở chỗ đánh lén. Đao ở trong vỏ, hiển nhiên sẽ để đối thủ nảy sinh cảm giác an toàn. Sau đó bạn đột nhiên bùng nổ rút đao nhanh như gió phát động một chiêu trí mạng, như vậy tính mạng đối thủ cũng đã bị bạn nắm được tám phần mười. Nếu như nói dựa vào lực ma sát khi rút đao để tạo thành sức sát thương, vậy có nghĩa là khi bạn sau khi rút đao chém xong một chiêu, cần càng nhanh hơn cắm đao vào trong vỏ, nếu không thì bạn làm sao có thể rút đao lần thứ hai? Nói như vậy, như thế nào có thể nhanh chóng đem đao cắm chính xác về vào trong võ, tuyệt đối là kỹ thuật cảng khó khăn hơn cả rút đao nhanh như mây bay. Bao nhiêu Samurai Nhật Bản si mê Thuật rút đao, khổ luyện kỹ thuật rút đao cùng cắm đao vào vỏ, kết quả đều là không thể vượt qua kiểm tra trên mục thủ nghệ đút đao vào vỏ này. Cuối cùng không luyện thành Thuật rút đao, trái lại phát minh ra kỹ thuật dũng cảm mổ bụng tự sát. Trên dòng lịch sử võ thuật mang danh chiêu thức không bình thường. Bây giờ Cố Phi vận dụng một chút kỹ thuật của Thuật rút đao, lại vì mục đích ẩn giấu vũ khí. Nói thực thì, rút kiếm từ túi ra rồi lại đút vào, so với việc dùng vỏ kiếm để sử dụng Thuật rút đao dễ dàng hơn nhiều. “Cái thằng này!” Một người phe đối diện gầm thét, kết quả ngênh đón hắn chính là một phát Song Viêm Thiểm. Đám người Bất Tiếu tổng cộng có sáu người, đảo mắt đã có hai người hi sinh. Bốn người còn sót lại đã không để ý Mang Mang Mãng Mãng nữa, hiển nhiên Cố Phi mới là đối thủ càng thêm khó dây dưa. Trong lòng Bất Tiếu lúc này hết sức sợ hãi, hắn rất khó hiểu vì sao Trọng Sinh Tử Tinh lại có nhiều người giúp đỡ lợi hại như vậy. Trước kia là 27149, hiện tại tên này cũng thế. Không có quá nhiều thời guan để hắn suy xét, bởi vì Cố Phi lại thi triển chiêu Song Viêm Thiểm quẹt ngang một đường vòng cung, giết hai người mới vừa cùng xông lên trong nháy mắt. Trong tức thì, trên bãi cỏ này chỉ còn Bất Tiếu và một tên chiến sĩ tay cầm Cự Phủ khác mà thôi. “Chú mày hiện tại đẳng cấp bao nhiêu?” Đột nhiên Cố Phi hỏi Bất Tiếu. “Cấp 40.” Bước chân Bất Tiếu đã có xu thế thụt lùi. “Lại còn cao hơn tôi!” Cố Phi bất mãn. “A!!!” Chiến sĩ cầm Cự Phủ kia chợt gầm thét bổ tới. Cố Phi hơi nghiêng thân thể để tên đó sượt qua: “Tôi thấy anh có chút quen mắt, anh tên gì?” “Bố mày tên Trư Tiên, mày nhớ kỹ!” Trư Tiên gào thét. “À, được rồi, anh đi đi!” Cố Phi giơ tay lên, Trư Tiên bị giết. Bất Tiều đang run rẩy, lúc này hắn đã không còn chút ý chí chiến đấu nào, chỉ muốn chạy trốn. Chuẩn bị tiến vào trạng thái Tan Biến, chợt nghe một tiếng xé rách màn gió, tiếp ngay sau có hai mũi tên vút qua cắm ở trên trán Bất Tiếu. Hóa thành một luồng ánh sáng trắng… Cố Phi nhìn lại, Ngự Thiên Thần Minh ở một góc đang giậm chân: “Con mẹ nó, anh lại PK!!!”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 27 Chương 26 Chương 25 Chương 24 Chương 23 Chương 22 Chương 21 Chương 20 Chương 19 Chương 18 Chương 17 Chương 3 Chương 57 Chương 56 Chương 55 Chương 54 Chương 53 Chương 52 Chương 51 Chương 50 Chương 49 Chương 48 Chương 47 Chương 46 Chương 45 Chương 44 Chương 43 Chương 42 Chương 41 Chương 40 Chương 39 Chương 38 Chương 37 Chương 36 Chương 35 Chương 34 Chương 33 Chương 32 Chương 31 Chương 30 Chương 29 Chương 28 Chương 4 Chương 102 Chương 101 Chương 100 Chương 99 Chương 98 Chương 97 Chương 96 Chương 95 Chương 94 Chương 93 Chương 92 Chương 91 Chương 90 Chương 89 Chương 88 Chương 87 Chương 86 Chương 85 Chương 84 Chương 83 Chương 82 Chương 81 Chương 80 Chương 79 Chương 78 Chương 77 Chương 76 Chương 75 Chương 74 Chương 73 Chương 72 Chương 71 Chương 70 Chương 69 Chương 68 Chương 67 Chương 66 Chương 65 Chương 64 Chương 63 Chương 62 Chương 61 Chương 60 Chương 59 Chương 58 Chương 149 Chương 148 Chương 147 Chương 146 Chương 145 Chương 144 Chương 143 Chương 142 Chương 141 Chương 140 Chương 139 Chương 138 Chương 137 Chương 136 Chương 135 Chương 134 Chương 133 Chương 132 Chương 131 Chương 130 Chương 129 Chương 128 Chương 127 Chương 126 Chương 125 Chương 124 Chương 123 Chương 122 Chương 121 Chương 120 Chương 119 Chương 118 Chương 117 Chương 116 Chương 115 Chương 114 Chương 113 Chương 112 Chương 111 Chương 5 Chương 110 Chương 109 Chương 108 Chương 107 Chương 106 Chương 105 Chương 104 Chương 103 Chương 155 Chương 154 Chương 153 Chương 152 Chương 151 Chương 150 Chương 6 Chương 198 Chương 197 Chương 196 Chương 195 Chương 194 Chương 193 Chương 192 Chương 191 Chương 190 Chương 189 Chương 188 Chương 187 Chương 186 Chương 185 Chương 184 Chương 183 Chương 182 Chương 181 Chương 180 Chương 179 Chương 178 Chương 177 Chương 176 Chương 175 Chương 174 Chương 173 Chương 172 Chương 171 Chương 170 Chương 169 Chương 168 Chương 167 Chương 166 Chương 165 Chương 164 Chương 163 Chương 162 Chương 161 Chương 160 Chương 159 Chương 158 Chương 157 Chương 156 Chương 275 Chương 274 Chương 273 Chương 272 Chương 271 Chương 270 Chương 269 Chương 268 Chương 267 Chương 266 Chương 265 Chương 264 Chương 263 Chương 262 Chương 261 Chương 260 Chương 259 Chương 258 Chương 257 Chương 256 Chương 255 Chương 254 Chương 253 Chương 252 Chương 251 Chương 250 Chương 249 Chương 248 Chương 247 Chương 246 Chương 245 Chương 244 Chương 243 Chương 242 Chương 241 Chương 240 Chương 239 Chương 238 Chương 7 Chương 237 Chương 236 Chương 235 Chương 234 Chương 233 Chương 232 Chương 231 Chương 230 Chương 229 Chương 228 Chương 227 Chương 226 Chương 225 Chương 224 Chương 223 Chương 222 Chương 221 Chương 220 Chương 219 Chương 218 Chương 217 Chương 216 Chương 215 Chương 214 Chương 213 Chương 212 Chương 211 Chương 210 Chương 209 Chương 208 Chương 207 Chương 206 Chương 205 Chương 204 Chương 203 Chương 202 Chương 201 Chương 200 Chương 199 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16
Chương sau