Chương trước
Chương sau
Người đẹp đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, Nghịch Lưu Nhi Thượng lôi kéo Vân Trung Mục Địch vọt qua một góc.

“Cô gái này vẫn luôn có mặt tại đây, biết ý định của hai ta, chúng ta không thể bị cô ta nắm mũi dẫn đi được.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói, “Nếu đã là cùng gặp phải, liền không cần tranh nhau, hai ta cùng ra giá, mua tin của cô ta là được rồi.”

Vân Trung Mục Địch gật đầu: “Thế là tốt nhất, tránh cho việc một người không lấy được tình báo, người còn lại phải chịu cô ta tàn nhẫn làm thịt.”

“Đáng sợ hơn là cô ta bán tình báo xong một lần, lại bán một cái khác nữa, đến cuối cùng mọi người đều bị làm thịt hung ác thêm một lần.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Có đạo lý, có đạo lý!” Vân Trung Mục Địch đồng ý.

“Cho nên, cần đoàn kết. ” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Phải vậy.”

Hai người bàn bạc ra kết quả, một lần nữa trở lại bên người người đẹp.

Người đẹp mỉm cười: “Hai vị lão đại thương lượng thế nào rồi?”

“Cô ra giá đi!” Hai người nếu không tính cạnh tranh kêu giá, đương nhiên là trực tiếp nhường đối phương ra giá cho nhanh, cách làm thực ổn thoả.

“Hử? Tôi lại muốn nghe xem xem các người sẽ trả thù lao là bao nhiêu cơ!” Người đẹp nói.

Hai người cười nhìn nhau: “Người đẹp đừng lãng phí thời gian. Mọi người đều là kẻ có hiểu biết, chúng tôi sẽ không đấu giá. Cô cứ trực tiếp báo giá ra, chúng tôi cùng mua.”

Người đẹp tỏ vẻ hết cách mà thở dài: “Như vậy sao, thế thì một ngàn đồng vàng đi!”

“Người đẹp, cô điên rồi à!” Hai người trừng mắt.

Tuy rằng sau khi chính thức đưa vào hoạt động thì có lượng lớn người chơi xông vào trò chơi, đánh sâu vào thị trường, khiến giá cả vật phẩm đều tăng cao, đồng vàng bị giảm giá trị. Nhưng trải qua hơn một tháng, hiện tại đã có xu hướng ổn định lại. Một ngàn đồng vàng, nó vẫn không phải một con số nhỏ như cũ.

Lấy giá cả của trang bị trong trò chơi hiện nay ra tính, vũ khí có bổ sung kèm kỹ năng có giá cao nhất, đặc biệt khi bổ sung một vài kỹ năng đặc thù không thấy được ở trên thanh kỹ năng bình thường, loại vũ khí ấy là hàng ngon trong đám hàng ngon. Dù cho nó tăng thêm thuộc tính không ra gì cũng sẽ không có người nào xem nó là rác rưởi. Loại trang bị này thường đều là đồ tím, đồ vàng hiếm có, căn bản không có khả năng là đồ lam. Những trang bị như vậy hoàn toàn không có giá thị trường, nếu cần giao dịch thì hai bên căn cứ từ tình huống và nhu cầu từ bản thân đi bàn bạc giá cả. Hiện nay công bố ra vụ giao dịch có giá cao nhất đạt tới năm ngàn đồng vàng. Không dám cam đoan có còn giao dịch ngầm cao hơn mức ấy hay không không.

Sau vũ khí có kỹ năng, chính là vũ khí không có bổ sung kỹ năng, bốn màu: tím, vàng, lam, trắng. Vũ khí bốn màu ấy khác biệt, chủ yếu thể hiện ở điểm thuộc tính cộng thêm. Đồ vũ khí trắng thì không có thêm thuộc tính, đồ lam có một đến hai dòng cộng, đồ vàng có ba đến bốn dòng, mà đồ tím còn lại là từ năm dòng trở lên. Mức giá phải xem xét tổng số điểm và loại thuộc tính được cộng thêm để định đoạt. Thường thấy đều là trong khoảng chừng trăm đồng vàng, mà những mặt hàng hiếm có được gọi là đồ ngon, giá đều trên ngàn vàng.

Về phần trang phục đồ lục trong truyền thuyết, nó thực đúng là truyền thuyết. Hiện nay trên thị trường căn bản còn chưa thấy qua, tự nhiên không thể nào định giá. Nhưng từ phía nhà phát hành đã xuất hiện tin tức nói rằng, ưu thế của trang bị đồ lục là ở mặt thuộc tính ẩn khi đủ bộ, nếu chỉ có một món, thì đạt trình độ đồ lam hoặc đồ vàng thôi, so ra sẽ kém trang bị đồ tím.

Bây giờ người đẹp này vừa mở miệng, ra giá chính là giá cả của một món trang bị ngon, hai người lập tức đều thấy cô ấy điên rồi.

Hai người đều một lòng muốn công hội của mình phát triển, việc này không phải giả. Nếu bạn nói chỉ cho một ngàn vàng liền đảm bảo pháp sư kia gia nhập công hội của họ, vậy ngược lại không hề do dự. Nhưng bây giờ chỉ muốn một cái tên người thôi, liền có giá thế này, hai người họ đều cảm thấy rất khó chịu.

Người đẹp cười cười: “Quá đắt sao? Vậy thì quên đi đi!”

“Thôi bỏ đi. Chúng ta vẫn nên đi phát quảng cáo.” Nghịch Lưu Nhi Thượng lãnh đạm nói, rồi kéo Vân Trung Mục Địch đi luôn.

Trong lòng Vân Trung Mục Địch còn có một chút do dự, ỷ vào bản thân là chiến sĩ kháng cự Nghịch Lưu Nhi Thượng một chút. Nghịch Lưu Nhi Thượng vội vã vừa nháy mắt với hắn vừa gửi đi một tin nhắn thật nhanh: “Đừng nóng, cổ nhất định sẽ kêu hai ta lại. Chỉ là tên một người, đi khỏi đây cô ta còn có thể đổi được tiền nữa sao?”

Một đêm này hai người cũng coi như không có bận bịu phí công, ít nhất hiện tai ngay cả bạn bè cũng add nhau rồi.

Vân Trung Mục Địch ngẫm lại cũng cảm thấy có lý. Vì vậy liền theo Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng nhau không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài quán rượu.

“Hội trưởng, phải đi sao?” Mấy tên thủ hạ của Vân Trung Mục Địch vẫn còn ngồi bàn rượu đây này, vừa nhìn thấy hai người muốn đi thì vội vàng đuổi theo.

“Đi thôi! Phát quảng cáo đi. ” Vân Trung Mục Địch cố ý lớn tiếng nói.

“Vâng!” Bọn thủ hạ đáp lời, theo hai người liền chuẩn bị ra cửa.

“Còn không gọi chúng ta?” Mắt thấy cửa ở trước mặt, trong lòng Vân Trung Mục Địch hơi cuống lên.

“Vậy cũng không thể quay đầu, mẹ nó, một ngàn đồng vàng, muốn móc ra thì cậu thì mà móc, tôi thà phát quảng cáo còn hơn, tôi không tin thành Vân Đoan lớn như vậy, chỉ có cô ta mới biết người pháp sư kia là ai.” Nghịch Lưu Nhi Thượng tự khuyến khích mình.

Kết quả hai người thật sự ra khỏi quán rượu, giọng nói dễ nghe của mỹ nư kia vẫn không có truyền ra.

“Được, thật phải phát quảng cáo.” Vân Trung Mục Địch thở dài.

Nghịch Lưu Nhi Thượng nhún vai tỏ vẻ đành chịu.

Đang nói, đã thấy hai thành viên Đối Tửu Đương Ca đi tới trước mặt, nhìn thấy Nghịch Lưu Nhi Thượng thì chào hỏi một tiếng, rồi tiếp tục xách hai tờ giấy rách dán ở trên tường ngoài cửa quán rượu.

“Moá, quá gian xảo đấy, cậu vậy mà đã bắt đầu dán rồi.” Vân Trung Mục Địch kinh ngạc kêu lên, đi sang đó đứng một bên nhìn nội dung quảng cáo mà Đối Tửu Đương Ca dán.

Thông báo tìm người: Tìm người chơi nam nào đó lẫn vào trong công hội Trọng Sinh Tử Tinh, biết thân phận người này, xin nhanh chóng liên hệ với tôi. Sau đó là năm chữ “Sẽ có thù lao lớn”, viết cực to. Ký tên phía dưới cùng là tên người, mà không phải là tên của công hội.

“Ừ hử!” Vân Trung Mục Địch gật đầu gỡ tờ giấy kia ra nói với mấy tên thủ hạ: “Viết như vầy này, đừng lấy thân phận công hội ra mặt. Như thế khiến người ta chú ý quá nhiều.”

Hai công hội lớn cả đêm bận hỏi đáp, không thiếu việc bỏ công sức che giấu thực lực của Cố Phi. Cố Phi bị bọn họ miêu tả thành một thằng hết sức bỉ ổi mặt dày mày dạn lẫn vào công hội toàn nữ, tóm lại tuyệt đối không phải như một nhân vật lợi hại.

“Mau kêu từ trên xuống dưới công hội hành động.” Vân Trung Mục Địch chứng kiến Đối Tửu Đương Ca bắt đầu dán rồi, trong lòng sốt ruột, vừa tự tay móc ra sổ tay con viết hai phần dính vào cửa quán rượu, vừa thành thạo truyền đạt mệnh lệnh trong kênh cộng hội: “Hành động nhanh lên, chỗ Đối Tửu Đương Ca đã dán, chúng ta phải dán; nơi bọn họ chưa dán qua, chúng ta cũng phái dán.”

“Chữ không tệ nha!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nhìn hai tờ quảng cáo rồng bay phượng múa của Vân Trung Mục Địch mà nhận xét.

“Hừ, tôi nói với cậu này, chúng ta là cạnh tranh lành mạnh, mọi người dán thì dán, không được phép xé của đối phương đâu đấy!” Vân Trung Mục Địch nói.

“Đương nhiên, đương nhiên, đoàn kết là cần thiết.” Nghịch Lưu Nhi Thượng vừa nói vừa ra chỉ thị trong kênh: “Mới hứa với Vân Mục, mọi người nhìn thấy quảng cáo của bọn họ đừng xé.”

“Không xé, chúng ta có thể đem quảng cáo bên mình dán đè lên của bọn họ nha!” Đối Tửu Đương Ca thật sự không thiếu kẻ đa mưu túc trí.

“Khụ, mọi người tự cân nhắc xử lý đi!” Lời nói Nghịch Lưu Nhi Thượng chứa đầy ám chỉ, nhưng nghe qua lại không cảm thấy không ổn. Làm nhà lãnh đạo, chính là phải giữ kỹ năng ăn nói lấp lửng, để cho cấp dưới châm chước đắn đo đi làm. Có công lao có thể ôm, có trách nhiệm có thể đẩy, tất cả đều vui vẻ.

Sau đó hai công hội lớn lại hấp tấp vội vàng bận rộn. Trên tường, hay cửa của các cửa hàng trên những con phố, trên đường thường có nhiều người đi tại thành Vân Đoan, dán đầy quảng cáo ngắn của họ. Vân Trung Mục Địch lại còn ra lệnh thủ hạ đi lên trên cổng thành và trên tháp chuông ném xuống một số tờ.

“Để gió cuốn quảng cáo của chúng ta truyền đi xa!” Đây là lời quảng cáo từ Vân Mục.

Trong lúc nhất thời, trong thành hay ngoài thành Vân Đoàn đều có hoa giấy bay lả tả trong không trung, người chơi đi tới chỗ nào cũng có thể thấy vô số quảng cáo giống hệt nhau, rất nhiều người đã có thể đọc thuộc lòng ra gần đúng.

Người đầu dây hai công hội lớn phái ra rất nhanh đã bắt đầu nhận được tin nhắn hỏi thăm. Tư vấn tình huống trả thù lao cùng với cần dạng tình báo gì mới được.

“Chào bạn, chúng tôi sẽ căn cứ vào tin tức bạn cung cấp, xem xét để trả cho bạn thù lao thích hợp. Nếu như bạn có tình báo về người này, hy vọng có thể cùng bạn gặp mặt nói chuyện.” Người đầu dây hai phe đều lấy lời thoại trước đó đã chế sẵn để đáp lại.

Vì thế rất nhanh đã có người đưa ra yêu cầu gặp mặt nói chuyện. Vân Trung Mục Địch và Nghịch Lưu Nhi Thượng đều mở cờ trong bụng, mỗi bên thiết lập chỗ tiếp đãi, chờ tình báo đưa tới cửa.

Nhưng tình hình tiến triển lại khiến hai người họ cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì người xin gặp mặt nói chuyện càng ngày càng nhiều, mỗi người đều nói có tình báo. Hai người bất chợt tỉnh ngộ: Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả với pháp sư kia mà, không có cách chi để phán đoán người đưa tình báo là thật hay giả. Hơn nữa nhìn cảnh tượng lúc này khí thế ngất trời đến thế, hai người không hề có lý do tin tưởng những người tới gặp mặt nói chuyện đều là kẻ lừa đảo.

Đây cũng là điểm hạn chế cực lớn khi lấy thân phận cá nhân thu mua tin tức. Nếu như công hội ra mặt, không ít người phải cân nhắc trước. Dù sao đắc tội một công hội thực sự mang đến hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều. Nhưng hiện tại lấy danh nghĩa cá nhân, đối phương lừa tiền xong liền chạy, không thèm coi bạn ra gì. Trong chốc lát, chỗ tiếp đón của hai phe đã góp nhặt ba mươi bảy biệt danh thay Cố Phi, người phụ trách tiếp đón lại không ngu, vừa thấy tình huống này cũng ý thức được chuyện không được như tưởng tượng. Lại cũng không biết trong những người này có hàng thật giá thật hay không, thực sự thì thu không được, mà không thu cũng không được.

Nhưng thật ra những kẻ tới lừa tiền, vừa thấy tình hình trước mắt, có một phần có tật giật mình mà lặng lẽ rút lui. Đám còn lại chính là đám vì tiền mà có thể không biết xấu hổ, ngẩng cao cổ nói mình cung cấp là thật. Ba mươi bảy biệt danh kia chính là từ chỗ bọn họ cường thế nói ra đấy. Một đống người chơi vừa chỉ trích người khác là kẻ lừa đảo, vừa nói của mình là thật và rồi đòi thù lao với người tiếp đãi.

Mắt thấy nếu không bỏ tiền sẽ bị PK chết, Nghịch Lưu Nhi Thượng và Vân Trung Mục Địch đều dẫn người chạy tới hiện trường tiếp đãi bên phe mình.

Nhìn đến cấp dưới thu thập được một danh sách tên, hai người hết sức đau lòng.

Thật là thời buổi vật chất, đạo đức xuống cấp mà! Ngay cả trong trò chơi mà dân làng chất phác một chút cũng không có. Nghịch Lưu Nhi Thượng mới vừa thử add tên từ đám người kia cung cấp, tất cả đều không online, hơn như còn có một tên là “Hồ Điệp Lam” trực tiếp hiện ra không tìm được người này.

“Tên này là ai đưa!” Nghịch Lưu Nhi Thượng ôn hoà hỏi.

Có một người sáng mắt lên, vội vàng nhảy ra: “Là tôi, là tôi.”

“Mẹ nó mày ngu sao! Gạt người cũng không biết gạt, đi đưa ra một tên không tồn tại. Tao cho mày đi tìm thử người này đấy!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nháy mắt nổi bão, ném xuống một chuỗi pháp thuật, đập chết người ấy tại chỗ.

Sau đó gõ pháp trượng xuống đất, phất bay tờ giấy lem nhem ghi tên kia trong tay: “Còn có ai nói của mình là thật?”

Mọi người không dám nói tiếp nữa, lè lưỡi nói là mình giỡn, từng đứa xám xịt bỏ chạy.

“Xem ra biện pháp này cũng không được rồi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng nhíu mày.

“Cần phải yêu cầu bọn họ đưa ra được bằng chứng có sức thuyết phục cao cho chúng ta.” Một tên cấp dưới đề nghị.

Nghịch Lưu Nhi Thượng gật đầu. Mà những tên vừa rồi mới bỏ chạy hiển nhiên đều là kẻ lừa đảo, nếu lòng không chột dạ, thì tự nhiên có thể lưu lại hùng hồn cãi lý một phen.

Cũng không phải tất cả người chơi đều hẹn tới vào thời gian này, sau khi đuổi đi một nhóm, lần lượt có người tới mang ý đồ đục nước béo cò. Mà lúc bấy giờ sau khi trải qua chứng thực là lừa gạt, đều phải chịu Nghịch Lưu Nhi Thượng uy hiếp cực kỳ tàn ác. Ngoài ra nội dung quảng cáo cũng đổi mới, rốt cuộc các người chơi biết muốn đục nước béo cò ở đây là không thể nào thực hiện được. Kết quả là, nửa giờ trôi qua, chỗ tiếp đãi bên Nghịch Lưu Nhi Thượng thành một mảnh đất quạnh quẽ.

“Bên cậu sao rồi?” Nghịch Lưu Nhi Thượng gửi tin nhắn hỏi Vân Trung Mục Địch.

“Tôi đang vội đây!” Vân Trung Mục Địch nói.

“Hả? Cậu nghe được gì rồi à?” Nghịch Lưu Nhi Thượng ngẩn ra.

“Tẩy PK đấy, ông đây giá trị PK lên 28 rồi!” Vân Trung Mục Địch khóc không thành tiếng, “Vừa rồi suýt chút nữa đã bị lính tuần tra bắt lấy.”

Nghịch Lưu Nhi Thượng thấy buồn cười, xem ra tính tình Vân Trung Mục Địch còn nóng nảy hơn hắn nhiều, tự tay xử lý cả đám đục nước béo cò luôn rồi.

“Chẳng lẽ cả thành Vân Đoan thật sự không có người quen cậu ta?” Nghịch Lưu Nhi Thượng nghĩ, “Không có khả năng nha. Nhất định là biết cậu ta không online… hoặc là, người online đều là bạn bè thân của cậu ta… ôi!”

Nghịch Lưu Nhi Thượng lại nghĩ đến điểm trong phương án của bọn hắn là thanh kiếm hai lưỡi. Bởi không muốn để các công hội khác biết có một người mạnh mẽ no.1 như vậy, bọn họ ra sức giấu giếm người ngoài về thực lực người pháp sư này, xuất phát từ góc độ người chơi nam duy nhất trong Trọng Sinh Tử Tinh để miêu tả hắn. Vì thế người nghe đều cảm thấy bọn họ là một đám muốn trả thù, loại tình huống này, gặp phải bạn vị pháp sư kia, e rằng sẽ không bán đứng hắn. Bọn hô không biết đây kì thực chỉ là các công hội lớn muốn tìm hắn nhập bọn, là chuyện tốt mà!

Trong lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng ảo não. Vốn cảm thấy kế hoạch rất chu đáo, hoá ra mọi chỗ đều có lợi và hại. Kết quả đến bây giờ, phương diện lợi còn không chưa thấy, điểm hại thế nhưng xuất hiện toàn bộ.

Người chơi phụ trách tiếp đãi hơn nửa giờ không có chuyện gì làm, lại còn thức suốt đêm, lúc này đầu gật gù như con gà mổ thóc, không ngừng ngủ gật, xíu nữa đã ngã bò ra trên bàn luôn. Bản thân Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng rất buồn ngủ, một đêm không làm gì khác, toàn bộ đều lăn lộn vì việc này. Xem ra cứ để nó tiếp diễn thế này cũng không có kết quả, không bằng đợi ngày mai trời sáng người online nhiều hơn rồi thử lại sau. Nghĩ thế, đang chuẩn bị phân phó dẹp quầy, một người trôi dạt tới đây, Nghịch Lưu Nhi Thượng ngẩng đầu nhìn lên, sững sờ nói: “Là cô.”

Người đẹp trong quán rượu.

Người đẹp vẫn mang dáng vẻ cười tủm tỉm, nhìn Nghịch Lưu Nhi Thượng mà nói: “Các anh quảng cáo có thành quả thế nào rồi!”

Nghịch Lưu Nhi Thượng trầm mặc không nói. Cô gái này ít nhất có thể tự tin nói ra pháp sư kia là cấp 39, dựa vào điểm này đã đáng tin cậy hơn so với những người khác. Cô ta quen người nọ hơn năm mươi phần trăm là không giả. Nhưng bây giờ Nghịch Lưu Nhi Thượng tuyệt đối không thể thừa nhận sự nghiệp quảng cáo của mình thất bại phi thường, bằng không cô gái này lại muốn thừa cơ nâng mức giá lên.

Một ngàn đồng vàng, móc hay không móc ra đây! Nghịch Lưu Nhi Thượng đã theo bản năng suy nghĩ cái vấn đề này. Bây giờ còn có một điều có sức hấp dẫn với hắn, đó chính là Vân Trung Mục Địch không tại đây.

Đừng thấy hai người ở cùng nhau có vẻ hoà hợp, nhưng ở thực đối mặt việc này, Nghịch Lưu Nhi Thượng hi vọng mười triệu lần bản thân tìm được pháp sư kia mà Vân Trung Mục Địch tìm không thấy. Cô gái này bây giờ lại tìm tới mình mà không có tìm Vân Trung Mục Địch, một cơ hội lớn cỡ nào nha!

Tốn một ngàn đồng vàng, bán đứt cái tin tức ấy. Nghịch Lưu Nhi Thượng có chút động lòng, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không ổn. Trải qua một đêm cũng biết trong thế giới này là không thể nhìn thấu lòng người. Cô gái này dù thu một ngàn đồng vàng của mình xong bằng lòng không nói lại cho Vân Trung Mục Địch, nhưng mình làm sao biết cô ta có hết lòng tuân thủ lời hứa hay không? Kẻ nghĩ dựa vào vụ này kiếm bộn tiền, mười người đã có tám chín kẻ biết xử xong mình lại đi chém Vân Trung Mục Địch một khoản. Cô gái này tham lam mở miệng ra là một ngàn đồng vàng, sợ sẽ càng như thế.

“Lão đại Nghịch Lưu đang suy nghĩ cái gì nha?” Người đẹp nhìn Nghịch Lưu Nhi Thượng liên tục đổi ánh mắt, liền hỏi.

“Người đẹp, giá của cô quá cao.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Phải không?” Người đẹp cười nhạt, “Tôi cho rằng đã trải qua chuyện vừa rồi, các anh sẽ ý thức được giá trị tin tức trong tay tôi.”

“Cô sớm đoán được sẽ là như thế này.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nghiêm mặt. Kế hoạch quảng cáo của hắn và Vân Trung Mục Địch trong lúc nhất thời đều không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy. Mà cô gái này đã nghĩ đến, phản ứng thực mau, tầm nhìn vậy mà rất xa!

Người đẹp nhưng chỉ cười cười không đáp.

“Hiện tại cô muốn gì?” Nghịch Lưu Nhi Thượng hỏi.

“Tiếp tục chào hàng tin tức trong tay tôi nha!” Người đẹp nói.

“Bọn tôi chỉ muốn biết một cái tên mà thôi, người đẹp, giá cô ra hơi quá đáng.” Nghịch Lưu Nhi Thượng không có nhượng bộ.

Người đẹp chậm rãi lắc đầu nói: “Xem ra anh không thường xuyên làm buôn bán. Nhưng câu chuyện về đầu cơ trục lợi anh chắc cũng phải nghe qua đi? Có vài thứ thoạt nhìn bé nhỏ không đáng kể, nhưng ở thời điểm đặc biệt, nó sẽ có giá trị riêng, vấn đề chỉ ở chỗ anh có thể bắt lấy thời điểm ấy hay không thôi.”

Nghịch Lưu Nhi Thượng cười lạnh: “Cô cảm thấy một cái tên chính là hàng hiếm?”

“Thứ mà khiến anh bận cả hai ngày còn không có lấy được, còn chưa phải là hàng hiếm ư?” Người đẹp hỏi lại.

“Tôi chỉ mới tìm một đêm mà thôi. Buổi tối tương đối ít người, ban ngày ngày mai tôi nhất định có thể nghe được thứ mình cần.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

Người đẹp cười cười: “Tôi xem như tương đối hiểu rõ tình huống của hắn. Tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói cho anh biết, ban ngày – ngày mai, anh cũng sẽ gặp phải tình huống y như đúc với đêm nay. Bởi vì trên cơ bản không có người nào biết hắn.”

Nghịch Lưu Nhi Thượng giật mình, ngay sau đó đột nhiên cười nói: “Hiện tại buổi tối, người Trọng Sinh Tử Tinh đều không online, sáng ngày mai lúc các cô ấy online, tôi còn phải sợ không hỏi thăm được? Chẳng lẽ người của Trọng Sinh Tử Tinh đều không quen hắn sao.”

“Thế thì đúng là quen.” Người đẹp đáp lại bằng nụ cười nhẹ, “Bất quá anh đoán rằng tôi sẽ không nói cho các cô ấy sao, kiểu gì cũng không được bại lộ thân phận của người kia, bởi vì có người muốn đào góc tường. Gần đây cả trai lẫn gái tiếp cận các cô ấy, đều có khả năng là không có ý tốt.”

“Cô…” Nghịch Lưu Nhi Thượng không nghĩ tới ý đồ của bọn họ đều bị cô gái này khám phá ra, “Cô chú ý bọn tôi đến cùng đã bao lâu?”

“Ừm… cùng không lâu đâu. Chỉ là buổi tối năm lần bảy lượt có người hỏi tôi có phải người của Trọng Sinh Tử Tinh không, hỏi có biết chuyện một người chơi nam trong Trọng Sinh Tử Tinh, tôi mới bắt đầu chú ý.” Người đẹp nói, “Cũng là bắt đầu từ lúc ấy, tôi ý thức được trong tay tôi cầm một món hàng hiếm. Hàng hiếm nha, đương nhiên phải kinh doanh sao cho tốt một phen, anh yên tâm, ngoại trừ tôi, anh tuyệt đối không tìm được người thứ hai có thể hỏi ra thông tin về hắn.”

“Hù tôi? Hừ, tôi ngược lại thật muốt thử xem sao, cái hàng hiếm này của cô có phải thực chỉ có mình cô mới có.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói.

“Ha hả, anh cứ việc thử. Bất quả tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, đêm mai sau khi kết thúc trận đấu, anh còn chưa thử ra kết quả mà nói, vậy thì giá cả có khả năng đã tăng. Anh phải biết, hiện tại còn không có bị loại bỏ, đều là công hội không nhỏ, tính ra là đều là kiểu công hội muốn đào kẻ mạnh đến chỗ mình. Chẹp, đối thủ ngày mai của Trọng Sinh Tử Tinh là ai nhỉ? Tôi còn chưa có đi tra xem đây! Chậc chậc, có điều không sao cả, lấy thực lực của hắn, bất luận Trọng Sinh Tử Tinh thắng hay thua đều sẽ khiến người chú ý. Bất quá tôi hy vọng hắn thắng, hắn càng vào vòng trong, thì gây chú ý càng nhiều, chờ hết thảy các công hội lớn đều muốn biết tên họ của hắn, ôi ôi, không biết tôi có thể chào giá đến bao nhiêu đây ta?” Sau khi người đẹp nói xong, giảo hoạt mà chớp chớp mắt, vẻ mặt ước ao.

Không đợi Nghịch Lưu Nhi Thượng mở miệng nữa, cô ấy đã phất ống tay áo xoay người sang chỗ khác, đi hai bước rồi ngoái đầu lại mỉm cười: “Tôi đi trước, lão đại Nghịch Lưu suy nghĩ thật kĩ, trước trận đấu ngày mai, giá cả tôi tạm định ở một ngàn đồng vàng. Nếu cần có thể gửi đến hòm thư của tôi bất kì lúc nào, tên của tôi, là Tịch Tiểu Thiên.”

Nói xong lời ấy Tịch Tiểu Thiên liền nhẹ nhàng lướt đi rồi, chỉ để lại Nghịch Lưu Nhi Thượng và vài thành viên trong hội đang đờ đẫn.

Một ngàn đồng vàng, mua, hay là không mua, đây thực là một vấn đề!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.