Chương trước
Chương sau
Sát thương cực hạn của Cố Phi, chỉ có thể phát huy ở thời điểm cận chiến.

Bởi vì thuộc tính trí mạng và công kích bổ sung thêm pháp thuật, đều là trong lúc vũ khí trực tiếp công kích đối phương mới có thể phát động, sử dụng các loại pháp thuật như “Thiên Hàng Hoả Luân” là không có khả năng kích hoạt.

Mà lúc này, Cố Phi ở ngay giây phút toàn bộ mấy thuộc tính ấy cùng phát động một lúc, bọn họ đều kích phát toàn bộ vận may. Thương tổn vật lý và thương tổn pháp thuật của kiếm Ám Dạ Lưu Quang, sát thương cao nhất của kỹ năng Song Viêm Thiểm, 10% trí mạng, công kích pháp thuật hệ hoả tăng lên… Tính toán từ trên xuống dưới, Cố Phi cuối cùng thành công nháy mắt giết chết Trọng Trang Chiến Sĩ.

Một giây này có ý nghĩa phi phàm.

Vì dù do chiến sĩ này chưa chuyển chức, nhưng phương thức thêm điểm không cân đối của hắn mang đến lượng máu không hề ít, hơn nữa biết rõ pháp thuật của Cố Phi lợi hại, cố ý đeo lên tất cả trang bị có thuộc tính phòng ngự pháp thuật, ai nghĩ vẫn không thể đỡ được một kiếm này của Cố Phi chứ.

Thân là đồng bạn của hắn, đám Ngân Nguyệt đương nhiên biết rõ lượng máu và sức phòng thủ của hắn nhất, cho nên thương tổn một kiếm này của Cố Phi, càng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi khôn cùng.

Thông qua Thuật Giám Định, bọn họ có thể phát hiện trên người Cố Phi có mang trang sức tăng xác suất bổ sung công kích hệ hoả, nhưng kiếm và áo choàng của Cố Phi, làm cách nào cũng không giám định ra.

Ngân Nguyệt sở hữu Vương Giả Chi Kiếm tự nhiên hiểu đây là chuyện gì, trang bị của Cố Phi, cũng giống Vương Giả Chi Kiếm của hắn đều là trang bị vượt thời kì, Thuật Giám Định hiện tại không đủ trình với trang bị thời kì sau, mới có thể đưa tới loại tình huống này. Kiếm và áo choàng kia đến cùng có thuộc tính gì? Điều ấy thật khiến lòng đám người Ngân Nguyệt ngứa ngáy khó nhịn.

Kỳ thực lúc Hữu Ca rất muốn do thám xem trang bị của Ngân Nguyệt có cái bí mật nào, Ngân Nguyệt làm sao lại không có đồng dạng suy nghĩ với Cố Phi cho được? Hơn nữa mong muốn của hắn còn mãnh liệt hơn, bởi vì lúc này bọn họ hoàn toàn rơi vào thế yếu, không tìm hiểu được trang bị Cố Phi, luôn luôn có loại cảm giác chết mà không rõ nguyên do.

Ngân Nguyệt bây giờ đang ở trước người Cố Phi, muốn chém vung tay là có thể tới. Chỉ là còn cần giữ người ta lại cho Hữu Ca giám định, Cố Phi bèn tạm thời bỏ qua ý muốn ra tay với hắn. Thanh kiếm đưa về phía một gã chiến sĩ khác trong đội Ngân Nguyệt.

Đội hình Ngân Nguyệt, sáu tên chiến sĩ, một mục sư và ba gã kỵ sĩ. Hiện nay đã bị Cố Phi giải quyết hai tên kỵ sĩ, một Trọng Trang Chiến Sĩ và hai tên chiến sĩ không phải Trọng Trang.

Giờ Cố Phi tấn công về phía kẻ kia, không đơn thuần là một tên sau cùng không phải Trọng Trang Chiến Sĩ trong đội hình của Ngân Nguyệt, đồng thời còn là người dư lại sở hữu lực công kích cao có thể tấn công trong đội hình họ.

Hai tên Trọng Trang Chiến Sĩ tuy cũng có một loạt kỹ năng cơ bản của chiến sĩ bình thương như ‘Xung Phong’, ‘Toàn Phong Trảm’, nhưng trong tay họ cầm tấm khiên chứ không phải vũ khí, thêm điểm thể chất mà không thêm sức mạnh, có thể tạo sát thương bao nhiêu, hoàn toàn tưởng tượng ra được.

“Không xong, toàn lực yểm hộ!” Khi Ngân Nguyệt còn đang tính xem thành viên còn thừa của phe mình thế nào, đã ý thức được tên chiến sĩ này rất quan trọng, vừa nhìn đã thấy Cố Phi thực sự cũng muốn xuống tay với người đó, vội vàng cao giọng kêu.

Cố Phi đã sớm bổ một kiếm xuống, chính giữa đối thủ. Bất quá bởi Ngân Nguyệt đoán trước ý đồ mà nhắc nhở, Hồi Phục Thuật của mục sư đã phóng tới hướng chiến sĩ từ lâu.

Song Viêm Thiểm của Cố Phi chưa CD xong, lần này chỉ một là đòn công kích bình thường, lại dưới Hồi Phục Thuật bổ máu, như thể không chém trúng vậy.

Ngân Nguyệt đã vọt tới nơi, vung kiếm đâm vào khoảng trống giữa hai người, che chở chiến sĩ ấy về sau lưng. Hai Trọng Trang Chiến Sĩ khác cũng lộn lại che chở hai bên trái phải. Trong tích tắc, đám Ngân Nguyệt đã vây người chiến sĩ này bảo vệ như nòng cốt đội hình. Đang vì phán đoán nhanh chóng của mình mà cảm thấy hài lòng, đã thấy Cố Phi quay đầu chạy nhanh. Mấy bước đã đuổi tới bên cạnh gã mục sư phe mình.

“Song Viêm Thiểm, thiểm!” Cố Phi bổ ra một kiếm.

Phần lớn mục sư khi bị đối phương tiếp cận sẽ biểu hiện rất hoảng loạn, nhưng tên trước mặt này có vẻ có chút bình tĩnh. Sớm xem chuẩn tốc độ của Cố Phi cực nhanh, muốn chạy thoát là chuyện không có khả năng.

Khi Cố Phi chém tới, hắn lập tức tự yểm Hồi Phục Thuật lên người bản thân.

Mục Sư có ưu thế về thể chất, những mục sư đến cấp 40 thêm điểm lệch thể chất một chút, đều có thừa khả năng chống được một kiếm của Cố Phi. Nhưng lúc này hắn lại không may mắn thế, bởi vì thứ hắn đối mặt không phải chỉ đơn giản một kiếm của Cố Phi mà thôi. Trong lúc Cố Phi xông lại đây xuất kiếm, một luồng ánh sáng vàng óng đã rơi xuống người hắn, đây là tới từ chúc phúc của kỵ sĩ Hữu Ca: Chúc Phúc Trí Tuệ.

Chúc Phúc Trí Tuệ giúp thương tổn pháp thuật của Cố Phi tăng lên một nấc thang. Cùng lúc đó, sau lưng người mục sư kia thoáng hiện bóng người, Kiếm Quỷ cũng đâm một đòn Bối Thứ, mà thân hắn loé ánh đỏ, là Chúc Phúc Sức Mạnh từ Hữu Ca.

Dưới sự giáp công cả trước lẫn sau, gã mục sự tuy cho mình một Hồi Phục Thuật đi nữa, không thể sử dụng lần hai, tánh mạng của hắn đã xuống đến đáy rồi.

“Đánh lạc hướng ư?” Tay chân Ngân Nguyệt lạnh ngắt. Hắn đảo mắt nhìn chiến sĩ được hắn cùng hai tên Trọng Trang Chiến Sĩ bảo vệ an toàn ở trong, cảm thấy hối hận.

Cố Phi ngẩn ngơ, lập tức cười nói: “Không cần nghĩ sâu xa vậy.”

“…” Ngân Nguyệt khó hiểu.

“Tôi chém hắn ta, chỉ là bởi vì hắn cách tôi gần nhất mà thôi.” Cố Phi chỉ vào người chiến sĩ đang được đám Ngân Nguyệt trọng điểm bảo vệ mà nói, “Đổi đại thành một ai khác ở vị trí hắn vừa rồi, tôi đều chém.”

Ngân Nguyệt tức muốn ói máu, hắn thực sự quá hồi hộp lo sợ rồi, lại đi e ngại thương tổn pháp thuật của Cố Phi quá đáng. Khi người căng thẳng, liền dễ dàng phạm sai lầm, mà sơ suất lần này, trực tiếp dẫn tới mục sư chết vong, không còn mục sư, ý nghĩa tánh mạng của người phe mình rơi vào tình huống chỉ có ra không có vào, tiếp tục như vậy chắc chắn thất bại.

Mà ba người Hàn Gia Công Tử ở xa xa quan sát tận chiến hiển nhiên cũng nhìn ra phe mình hiện nay đã nắm gần hết ưu thế, căn bản không cần thi hành chiến thuật diều gió lớn gì, đánh một trận trực diện, xử bốn người kia hẳn không có vấn đề gì lớn.

Vừa nói chuyện với nhau, ba người cũng đi tới hướng này, mà đám người Cố Phi lúc này cùng lùi về sau, lý do vì sao ư, đương nhiên là Cố Phi lại cần ăn trái cây.

“Pháp lực này của cậu… chậc chậc chậc!” Mấy người nhất trí thở dài ngao ngán.

Cố Phi lại không để bụng vụ này, chỉ vào Ngân Nguyệt đang lộ mặt gần như toàn bộ mà nói với Hữu Ca: “Mau giám định đi!”

“Sớm đã giám định thử, thực sự ra không ra!” Hữu Ca lắc đầu thở dài.

“Thứ này không phải là cũng tính tỉ lệ sao?” Cố Phi hỏi.

“Nó… có khả năng đi?” Phía công ty game không có công bố chuẩn xác tư liệu liên quan đến phương diện này, ai cũng không nói chuẩn được.

“Chém toàn bộ những kẻ khác, chỉ giữ Ngân Nguyệt lại, cùng giám định hắn mấy trăm lần, nói không chừng có thể ra kết quả.” Cố Phi đề nghị.

“Đây là cách cậu dằn vặt hắn hả?” Cả đám cảm thấy sau gáy lành lạnh.

“Chứ không phải Hữu Ca cần sao?” Cố Phi nhìn về phía Hữu Ca.

Hữu Ca lau mồ hôi.

“Giải quyết mấy tên kia đi rồi tính.” Hàn Gia Công Tử vung tay.

“Chờ tôi khôi phục pháp lực đã!” Cố Phi vội vàng nói.

“Thôi đi ba, cậu chém nhiều rồi còn gì, có để cho bọn tôi kiếm điểm không hử.” Mấy người vừa bất mãn nói vừa xoa tay chuẩn bị động thủ, hoàn toàn không có ý định chờ Cố Phi.

Đối đầu trực diện, không hề cần chiến thuật xảo trá gì, tất cả đều dựa vào năng lực cá nhân và sự phối hợp đoàn đội.

Tổ bốn người Ngân Nguyệt, ba gã chiến sĩ chụm lưng thành một hình tam giác, Ngân Nguyệt ở giữa, nhanh chóng Chúc Phúc Sức Mạnh cho ba người, điều hắn có thể làm, hiện nay cũng không thể làm gì hơn rồi.

Về phía Công Tử tinh anh đoàn, thì cũng làm đúng chức của mình, Ngự Thiên Thần Minh xa xa bắn cung, Chiến Vô Thương và Kiếm Quỷ áp sát tìm cơ hội, Hữu Ca chúc phúc cho mỗi người một lần, mà Hàn Gia Công Tử cũng rút ra pháp trượng, lực chú ý đặt trên hai người tiếp cận gần địch.

Đám người bên Ngân Nguyệt là không có năng lực công kích tầm xa, bọn họ không áp sát gần người thì một chút nguy hiểm cũng không gây ra được.

Khi Chiến Vô Thương và Kiếm Quỷ mới vừa đến gần, ánh sáng vàng óng nháy lên, ba gã chiến sĩ đã phát động Xung Phong xông tới hai người họ. Nhưng hai người sớm có chuẩn bị, Kiếm Quỷ dùng Tật Hành vòng qua một bên, mà Chiến Vô Thương thì ưỡn ngực đón tấm khiên lớn của Trọng Trang Chiến Sĩ phe địch.

Cú va chạm này thoạt nhìn rất ghê gớm, nhưng ở trong game thì gây thương tổn vẫn bình thường chán, đối với chức nghiệp chiến sĩ có phòng ngự không thấp như Chiến Vô Thương mà nói thì không coi là gì.

Vả lại Chiến Vô Thương có vẻ cố ý chịu cú va chạm này, xong xuôi cũng không phản kích, mà quay đầu la lên một cái số liệu.

Hàn Gia Công Tử mỉm cười, quay qua Hữu Ca nháy mắt.

Hữu Ca phản ứng rất nhanh, kết hợp số liệu giám định trang bị của Trọng Trang Chiến Sĩ lúc trước, bắt đầu tiến hành tính toán. Mà Trọng Trang Chiến Sĩ không dùng vũ khí, hết thảy lực công kích chỉ có thể đến từ điểm sức mạnh và sát thương kỹ năng, điều này càng dễ tính toán hơn không thể nghi ngờ.

Hữu Ca cầm cuốn sổ nhỏ lầm bầm x,y, Ngự Thiên Thần Minh tạm dừng công kích ghé mắt sang xem, giật mình hô lên: “Cần thiết sao, còn phải đặt hệ phương trình à?”

Hàn Gia Công Tử liếc xéo Ngự Thiên Thần Minh: “Biết ngay loại học sinh suốt ngày mê game như cậu không học hành cho đàng hoàng, đó là phương trình á? Nó gọi là hàm số, x và y ở đây là hai biến số, biến số hiểu không? Chính là…”

Mấy người vừa nói vừa chạy, đối phương lúc này được bổ sung thêm trạng thái “Vương Hiệu Lệnh”, tự nhiên muốn dành thời gian phát động chút công kích. Đáng tiếc Công Tử tinh anh đoàn là một nhóm tay già đời, sẽ không ngốc đến mức giờ nhào lên đầu sóng ngọn gió, ồn ào chạy tản đi bốn phương.

Ngay cả những kẻ đứng gần nhất như Chiến Vô Thương, cũng lập tức sử dụng Xung Phong để chạy ra ngoài, kéo xa khoảng cách với bên kia một đoạn, cũng đủ hắn chạy thoát.

Không lâu sau, kỹ năng “Vương Hào Lệnh” hết giờ, ánh vàng nhạt đi, tốc độ của mấy người bên kia trở lại như lúc đầu, tự nhiên sẽ không có ý định đuổi theo bất luận ai nữa cả.

Hàn Gia Công Tử luôn luôn chú ý thời gian, lầm bầm nói: “CD của kỹ năng này tối thiếu cũng phải mười phút, lần trước sử dụng chừng 25 giây, lần này lại ngắn hơn trước, có thể là bởi vì Ngân Nguyệt dùng ba kỹ năng Chúc Phúc ngay trước đó, xem ra, kỹ năng của hắn là loại kỹ năng tiêu hao pháp lực liên tục để duy trì.” Nói xong lại hô về phía Hữu Ca: “Hữu Ca, cậu tính xong chưa?”

“Đừng có nóng mà, làm gì tính ra nhanh như vậy. Không biết thương tổn kỹ năng Xung Phong của tên kia thế nàom tính ra có thể sẽ không quá chuẩn xác, tốt nhất có người nào lại đi chịu một cái Xung Phong đi!” Hữu Ca nói.

“Còn Xung cái gì Phong, chiến đấu lập tức phải kết thúc mất rồi.” Hàn Gia Công Tử nhìn nơi nào đó mà nói.

Ở hướng ấy, Cố Phi đã khôi phục pháp lực, đang hùng hục xông sang đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.