Chương trước
Chương sau
Bên quán rượu Tiểu Lôi, mọi người đã rời đi gần hết. Mấy cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh cũng chào một tiếng rồi ra về. Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca tức tốc chui vào căn phòng thường dùng.

Không chờ bao lâu, Chiến Vô Thương cùng Ngự Thiên Thần Minh cũng đã chạy tới, vừa thấy quán rượu sạch bóc chẳng còn ai như thế, trong lòng đều biết mọi chuyện đã được giải quyết, cả hai đều nhanh chân bước vào phòng hội họp với hai người kia.

Ở trong phòng Hữu Ca đang đếm tiền, Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh vốn muốn hỏi tình hình của Ngân Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy một đồng vàng lung linh lấp lánh, lập tức vứt chuyện Ngân Nguyệt ra sau gót chân rồi, đồng thanh hỏi: “Được bao nhiêu tiền?”

Hữu Ca vừa kiểm kê hết túi tiền cuối cùng, ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người, giữ bình tĩnh một chút, chậm rãi tuyên bố: “18400 đồng vàng!”

“Quào!!!” Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh hạnh phúc muốn ngất.

“Nhiều hơn 3000 so với dự tính, có vài người hẹn nhưng không tới, bất quá thoạt nhìn người không mời tự đến hơn nhiều.” Hữu Ca túm lấy hai túi tiền trước mặt, chống cằm suy nghĩ.

Trước mặt bốn người, đã không phải là đống vàng chất thành núi nhỏ, mà là túi tiền chất thành một đống.

“18400 đồng vàng, mỗi người 4580 đồng! A a a a!” Ngự Thiên Thần Minh vui sướng hưng phấn khoa chân múa tay, bình thường chỉ cần trong túi người chơi có mấy trăm đồng vàng là có thể thẳng lưng ưỡn ngực tản bộ, có đến mấy ngàn vàng ở quán rượu có thể thoải mái gọi một lần hai ly rồi, một ly uống một ly hất đi.

“Chia không được nhiều như vậy, còn phải chia cho Phiêu Lưu chút nữa.” Hữu Ca nói.

“Đúng, đúng, để tôi chuyển cho hắn đi!” Thần Minh nhanh nhảu nói.

Không ai để ý đến cậu ta.

“Đưa Phiêu Lưu bao nhiêu?” Hữu Ca hỏi Hàn Gia Công Tử.

“Dù sao cũng phải đến 4000 vàng đi?” Có người trả lời, bốn người nghe giọng nói ấy đều nhìn lại cửa phòng, Phiêu Lưu đã đứng ở đó rồi, con mắt cũng nhìn chằm chằm túi tiền trên bàn, bất quá thái độ trầm ổn hơn Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương nhiều.

“Anh là ai hả, đi ra ngoài, đi ra ngoài!” Ngự Thiên Thần Minh bước đến xua đuổi.

Phiêu Lưu đưa tay sờ sờ đầu Ngự Thiên Thần Minh, rồi túm hắn kéo qua một bên.

“Tôi muốn cùng anh quyết đấu!” Ngự Thiên Thần Minh phát cáu.

Lập tức phía sau Phiêu Lưu có hai người chen đầu vào, họ là Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Suất.

“Đơn đấu, chính là một đánh một, ai cũng đừng nghĩ đến vụ phạm quy nha!” Ngự Thiên Thần Minh vội vàng nói.

Vẫn không ai để ý cậu ta.

Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Suất lùi đầu đi ra ngoài, Phiêu Lưu vẫn vào phòng, tìm đại một chỗ ngồi xuống rồi nói: “Ngày hôm nay người khổ cực nhất tính ra là tôi đấy! Tôi lấy 4000 vàng là phải mà!”

Lời này không sai, mới vừa rồi Phiêu Lưu

Lời này cũng không sai, vừa rồi Phiêu Lưu đã phải hóa thân thành mấy em gái hồng lâu, đưa mình ra cho người ta hỏi lung tung này kia, bồi đám lão đại ân cần hỏi han từ đầu đến đuôi. Còn Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca, kỳ thực cũng chỉ là phập phồng tâm trạng nhiều một chút thôi. Mấy lần bị vây trong tình cảnh khó khăn lần lượt rồi thoát thân, trên thực tế không hề làm việc gì mệt nhọc, xác thực không khổ cực bằng Phiêu Lưu.

“3000 đồng vàng, không phải lúc trước đã bàn xong sao?” Hàn Gia Công Tử trả giá cùng Phiêu Lưu.

“Nói xong lúc nào?” Phiêu Lưu hỏi ngược.

“Lúc anh ra giá 3000, tôi đã đồng ý rồi nha.” Hàn Gia Công Tử đưa ra một ngón tay.

“Không phải anh trả giá xuống còn 2000, tôi nói tý nữa bàn bạc sau à?” Phiêu Lưu nói.

Hàn Gia Công Tử lắc đầu, hắn dựng hai ngón tay lên: “Cậu hiểu lầm, ý của cái này không phải 2000. Mà là “Oh, yeah, chốt giá!”

Phiêu Lưu đờ ra.

“Đã bàn xong còn dong dài cái gì, cầm tiền rồi biến mau!” Ngự Thiên Thần Minh cực nhanh lấy từ trên bàn ba túi có hạn mức ngàn đồng, ném cho Phiêu Lưu.

“Quên đi, ba ngàn liền ba ngàn vậy!” Phiêu Lưu khoát tay, tỏ vẻ rộng lượng, cầm ba túi tiền đứng dậy: “Đi trước một bước đây.” Dứt lời liền tạm biệt rời đi.

Ngự Thiên Thần núp ở cạnh cửa, đưa đầu ra dò xét, nhìn Phiêu Lưu ra khỏi quán rượu, xoay người lại liền cười ha ha.

“Cười cái gì?” Ba người kỳ quái.

“Gã ngu ngốc kia.” Ngự Thiên Thần Minh kích động nói, “Tôi đưa hắn ba túi tiền kia có một túi đựng số lẻ, chỉ có 400 đồng vàng à.”

Ba người hai mặt nhìn nhau.

“Vậy bây giờ chúng ta chia tiền thôi!” Ngự Thiên Thần Minh tính toán, “Còn có 16 túi, vừa hay một người bốn túi.”

Chiến Vô Thương mở miệng muốn nói cái gì, Hàn Gia Công Tử vội vã vung tay lên cắt ngang hắn: “Chia đều đi! Nhanh chia cho bớt việc, đừng dong dài mãi.”

Chiến Vô Thương vốn muốn nói nên cho hắn thêm chút trợ cấp, nhưng nghe Hàn Gia Công Tử đã nói vậy, hắn suy nghĩ rồi im lặng không nhắc lại. Hoạt động lần này trắc trở quá nhiều, nếu muốn phân chia theo lao đồng hoàn toàn không thể rõ ràng ngay được lúc này, chia đều giản đơn, vừa vừa đơn giản, vừa nhanh chóng.

Bốn người ai đều tiến lên ẵm bốn túi tiền, đột nhiên rèm cửa được cuốn lên, bốn người quay đầu lại nhìn, Hữu Ca mở lời đầu tiên: “Hì, Kiếm Quỷ à!”

Kiếm Quỷ gật đầu, vào cửa, rồi ngồi xuống.

Trong tay bốn người còn cầm lấy túi tiên đây này, chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy Kiếm Quỷ liền chợt cảm thấy hơi hổ thẹn. Chiến Vô Thương lấy một túi tiền của mình đẩy qua phía Kiếm Quỷ: “Lấy một túi?”

Kiếm Quỷ cười lắc đầu.

“Giải quyết Ngân Nguyệt rồi?” Thời điểm Ngự Thiên Thần Minh nói sang chuyện khác, hắn hỏi lại điều mà mình và Chiến Vô Thương thắc mắc khi mới bước vào.

Kiếm Quỷ gật đầu một cái.

“Không cần thông báo cho Thiên Lý một câu sao?” Ngự Thiên Thần Minh mang theo dáng vẻ có chút hả hê nhìn Hàn Gia Công Tử. Mục tiêu bị Cố Phi nhắm đến, Bất Tiếu chính là vết xe đổ. Ngự Thiên Thần Minh hết sức vui vẻ khi chứng kiến Ngân Nguyệt giẫm vào vét xe đổ ấy.

“Không cần.” Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói.

“Chỉ mới giết có ba lần mà, cứ thế xong? Không giống phong cách của anh nha!” Ngự Thiên Thần Minh nói.

Dù Hàn Gia Công Tử là một mục sư, nhưng một chút tâm trạng thay trời thương dân cũng không có, mà lại lãnh khốc đến nỗi người của mình cũng hy sinh được, đối đãi với kẻ địch lại càng lạnh lẽo như mùa đông ấy chứ.

“Không cần nghĩa là không cần chúng ta động thủ.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Ai sẽ động thủ?” Ngự Thiên Thần Minh kỳ quái hỏi.

Hàn Gia Công Tử mỉm cười: “Cậu nói xem còn có thể là ai? Vừa lúc nãy mọi người rời đi, Vân Trung Mộ liền mang anh em của hắn vội vàng đi ra, ngay cả chào tạm biệt còn không qua nói một câu.”

“À!!!” Mấy người còn lại bừng tỉnh, ai cũng quên mất họ.

“Oán hận chất chứa rất sâu đây!” Ngự Thiên Thần Minh tấm tắc thấy lạ, “Đã qua lâu như vậy rồi, Vân Trung Mộ thấy Ngân Nguyệt thôi mà vẫn có ý chí chiến đấu thế?”

“Lúc nãy ở quán rượu họ không nhận ra nhau à?” Hữu Ca thắc mắc.

“Vân Trung Mộ đến sớm nhất nên ngồi vào trong. Đám người Ngân Nguyệt lại đến muộn nhất nên ngồi ở phía sau. Nếu Ngân Nguyệt không nói quá nhiều, thì căn bản sẽ không bị Vân Trung Mộ phát hiện. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Vân Trung Mộ phát hiện ra hắn, nhưng hắn lại mờ mịt không biết gì.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Tự làm bậy, không thể sống!” Mọi người liên tục cảm khái.

“Vì vậy chúng ta nên chờ nghe tin xấu đi!” Hàn Gia Công Tử bình thản ung dung, hắn điều chỉnh tư thế thoải mái, “Tiểu Lôi, mang rượu tới. Đắt tiền nhất nha, hai bình.”

Mọi người nghe vậy liền đứng lên bỏ chạy. Rượu này mang lên, chẳng may Hàn Gia Công Tử ngang ngược không phân phải trái đòi mọi người chung tiền, vậy sẽ lỗ lớn rồi. Trừ Hàn Gia Công Tử, không ai đành lòng đốt tiền vào mặt này.

Ba người Hữu Ca lần lượt rời khỏi quán rượu, trong phòng chỉ còn sót lại Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử.

“Làm một ly?” Hàn Gia Công Tử hỏi Kiếm Quỷ.

Kiếm Quỷ lắc đầu.

“Lấy một túi?” Hàn Gia Công Tử lại bắt đầu đưa túi tiền hỏi Kiếm Quỷ.

Kiếm Quỷ vẫn lắc đầu.

Hàn Gia Công Tử chỉ đành tự mình nâng ly, tự mình nâng cốc chúc mừng: “Lễ ra mắt kết thúc mỹ mãn, cụng ly.” Nói xong ngửa cổ uống sạch chén rượu.

“Kết thúc mỹ mãn á?” Kiếm Quỷ hỏi.

Hàn Gia Công Tử cười hì hì: “Tiền thu đủ nè, đám hội trưởng cũng được thoả mãn, trong lòng Thiên Lý cũng không có khúc mắc gì nữa, còn có cái kết nào mỹ mãn hơn vầy sao?”

“Ồ?” Thời điểm lễ ra mắt Kiếm Quỷ cũng không ở tại đây, tất cả chuyện phát sinh hắn còn không biết.

Hàn Gia Công Tử bèn kể lại ngắn gọn, Kiếm Quỷ lặng im không nói một lời mà lắng nghe, sau cùng hỏi: “Nói vậy thì, Thiên Lý đến có chuẩn bị đấy, ai nói cho cậu ấy biết?”

Hàn Gia Công Tử nhún vai: “Cái này cậu nên hỏi đương sự.”

“Hữu Ca phát thông báo trên diễn đàn, có lẽ Thiên Lý đã thấy được.” Kiếm Quỷ nói.

“Tên kia cũng lên diễn đàn ư?” Hàn Gia Công Tử cười nhạt.

“Biết đâu là thật.” Kiếm Quỷ nói.

“Vậy thì đúng là quá trùng hợp.” Hàn Gia Công Tử nhàn nhạt nói.

Đích thực là rất trùng hợp, Cố Phi gần đây thật từng lên diễn đàn. Nhưng đó không phải ngẫu nhiên, Cố Phi cứ thăng 5 cấp là hắn sẽ lên diễn đàn tra tìm tư liệu tìm hiểu xem thử, sau đó chọn khu luyện cấp thích hợp với mình kết hợp võ thuật đánh quái.

Mà đúng dịp ngày đó hắn lên tới cấp 40, tự nhiên sau khi thoát game sẽ mò lên diễn đàn nghiên cứu thông tin. Đáng lẽ hắn sẽ không quan tâm đến những bài đằng giật gân như loại của Hữu Ca, nhưng chủ đề pháp sư giết người trong nháy mắt quá hấp dẫn người, topic thảo luận của Hữu Ca leo lên đầu đề nóng hổi, hơn nữa cái tên Hữu Ca quen thuộc, Cố Phi nổi lòng hiếu kỳ thuận tay bấm vào nhìn thử. Lập tức phát hiện tên này vẫn cứ lấy mình ra chào hàng kiếm tiền.

Cố Phi cảm thấy rất bất đắc dĩ, không muốn trở thành hàng hóa bị chào mời, lại càng không muốn làm ầm ỹ lên với bạn bè.

Cuối cùng, Cố Phi không thể làm gì khác hơn dựa vào tinh thần giải trí đi giỡn với bọn họ một phen. Che mặt, lại dùng một cái pháp thuật yếu xìu, Cố Phi là muốn nhìn thấy tình cảnh mấy người họ bị người ta nghi vấn đến bể đầu sứt trán không biết giải quyết.

Ai ngờ Phiêu Lưu lại ngoài dự đoán có mặt lúc đó khiến Hàn Gia Công Tử có cơ hội dời ánh mắt mọi người đi, sau đó hành động hèn mọn của Ngân Nguyệt lại chọc Cố Phi bộc lộ thân thủ.

Bất quá nói thế nào đi nữa, lễ gặp mặt này cuối cũng đã hạ màn kết thúc rồi. Hơn nữa kết cục đối với Cố Phi, với đám người Hữu Ca, và diễn viên đào kép áo rồng[1] lâm thời – Phiêu Lưu, hay tất cả các hội trưởng, đoàn trưởng có mặt tại đấy, đều coi như đã tốt đẹp.

Chỉ có Ngân Nguyệt là thê thảm nhất, hơn nữa sự thê thảm của vẫn còn tiếp diễn. Đang khi hắn đi trên đường để hội họp cùng đám anh em của mình, hết sức không may lại bị đám người Vân Trung Mộ vây bắt.

“Lão đại Ngân Nguyệt, đã lâu không gặp nhỉ!” Vân Trung Mộ cười hớn hở mà nói. Với hắn mà nói, chuyến đi lần nãy cũng không tệ.

[1] Một loại trang phục đồng bộ trong hí khúc, có vằn hổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.