Không có mục sư hỗ trợ, các chiến sĩ bên Thủy Hoa nhanh chóng đứng vững chân, cả đám bắt đầu người tới ta đi, nhiệt huyết giao chiến với Chiến Vô Thương. Lúc này Chiến Vô Thương đang dựa lưng vào một cây to, dù xung quanh hắn bị vây bởi năm người, nhưng hắn vẫn chống đỡ nổi.
Nó thể hiện quyết định dùng đa số tiền lời từ lễ ra mắt đầu tư vào phương diện trang bị của Chiến Vô Thương là sáng suốt cỡ nào. Chiến sĩ đã không có kỹ năng lén lút như đạo tặc, cũng không thể tung một mạch liên kích như võ gia, vì vậy bình thường nếu phải đối mặt với loại cục diện trước mắt, chỉ có thể lấy thân xác của mình cứng đối cứng thôi, nghĩ muốn tránh hết toàn bộ công kích từ đối thủ hầu như là chuyện không có khả năng.
Giết địch một ngàn, tự hại tám trăm! Đây chính là miêu tả chính xác nhất về cách PK của mấy tên chiến sĩ, nhất là quyết đấu giữa chiến sĩ và chiến sĩ thì càng thế.
Trong lúc một đấu một, lấy công làm phòng, nhanh chóng đánh bại đối phương là biện pháp tốt; nhưng khi lấy một chấp một đám, sở hữu lực phòng ngự ưu tú mới có thể đứng trụ càng lâu trên chiến trường, đánh đổ nhiều kẻ địch hơn, đồng thời cũng để phe mục sư chịu gánh nặng nhỏ đi một chút.
Chiến Vô Thương chuẩn bị đống trang bị mới chính là theo mạch suy nghĩ này, trong lúc lấy một địch năm bấy giờ, cũng không hề thấy bức bách. Dưới tàng cây, hắn cùng năm người kia đao qua kiếm lại, đánh đến mức máu nóng cả lên.
Nghịch Lưu Nhi Thượng căn bản không để ý tới bên này, hắn dành thời gian để tổ chức hai chức nghiệp viễn trình chính là pháp sư và cung tiễn thủ tập trung oanh kích ngọn cây. Ngay cả mấy tên mục sư cũng bị xung quân dùng Thánh Quang Cầu ra trận.
Sát thương của Thánh Quang Cầu dù rất nhỏ, nhưng lại tạo ra ánh sáng rực rỡ, lấy ánh sáng này để chiếu rọi khu rừng tối tăm có khi còn hiệu quả hơn so với Hỏa Cầu Thuật.
Mấy người trên cây đều nín thở tập trung tư tưởng, e sợ thân mình lộ ra sẽ bị kẻ địch bắn trúng. Ngự Thiên Thần Minh bị người ta bắn vào mông cũng chỉ biết cắn răng nghiến lợi không dám nhúc nhích, cậu ta chỉ có thể hung hăng nhớ kỹ gã cung tiễn thủ bắn trúng mình.
Người phe Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng không phải bắn loạn không có mắt, dựa trên pháp thuật mà Cố Phi tung ra phía trước, Nghịch Lưu Nhi Thượng có thể suy đoán đại khái phạm vi mà tên này ẩn náu.
Mà việc Hàn Gia Công Tử liên tục tung Hồi Phục Thuật khi nãy lại càng lộ hơn. Lúc này Nghịch Lưu Nhi Thượng nhỏ giọng thì thầm và chỉ chỉ trỏ trỏ với hai mục sư. Rất nhanh, Nghịch Lưu Nhi Thượng bắt đầu giơ tay chỉ huy, hắn ra lệnh cho mọi người bắn tiễn, tung Hỏa Cầu về hướng mà hắn chỉ thị.
Cố Phi nhìn hướng mà đối phương công kích, đã biết được Hàn Gia Công Tử chắc chắn không giấu được. Tuy rằng đợt công kích của đối phương vẫn chưa lan tới chỗ tên này ẩn thân, nhưng theo cách nghĩ của Nghịch Lưu Nhi Thượng, cả bản đồ cũng đã tìm hết rồi, sớm muộn cũng sẽ bắn rớt Hàn Gia Công Tử thôi.
Thật ra, vị trí của Cố Phi cũng cách Hàn Gia Công Tử không xa, cũng nằm trong quỹ đạo mà Nghịch Lưu Nhi Thượng đã đánh dấu, nhưng mà hắn lại khác. Hắn có Dịch Chuyển Tức Thời đấy! Khi thấy đối phương sắp oanh tặc đến chỗ mình, Dịch Chuyển Tức Thời hồi lại xong. Cố Phi lẩm bẩm ngâm xướng, lập tức hắn đã bay đến một chỗ an toàn. Khi quay đầu lại nhìn, hắn một đợt rồi tiếp một đợt công kích đã sắp đến vị trí hiện tại của Hàn Gia Công Tử rồi.
Không có những thủ đoạn di chuyển nhanh tới mức cực hạn như Dịch Chuyển Tức Thời, người ở trên cây tránh qua né lại nhất định sẽ bị người phía dưới phát hiện. Hay nói đơn giản hơn, Hàn Gia Công Tử hiện tại chỉ có thể chờ người đánh giết, một chút cơ hội trốn tránh cũng không có.
Dù vậy, hắn vẫn rất trấn định, không hề hoảng loạn, cầm bình rượu khoan thai uống chậm. Khi thấy công kích sắp bắn tới người, tay tên này vung ra ném bình rượu kia xuống. Bình rượu này được ném đến chỗ đại chiến đang say sưa, nơi mà Chiến Vô Thương và mấy tên chiến sĩ đang đánh nhau, đánh đến mức bể đầu chảy máu.
Bình rượu của Hàn Gia Công Tử bất chợt lao tới, cư nhiên không có ai phát hiện, “choang” một tiếng, bình rượu nát bấy trên vai của một tên chiến sĩ.
“Á!! Tên kia lại tới kìa!” Mấy tên chiến sĩ cứ như bị lửa đốt mông, ai cũng bỏ chạy tán loạn để lại một mình Chiến Vô Thương cô đơn quạnh hiu tại chỗ. Tên nào cũng ngu ngơ ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nghịch Lưu Nhi Thượng là hội trưởng cũng suýt không giữ được vẻ mặt nén giận rồi, chỉ mấy tên này mà răn dạy: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện phải tỉnh táo, thấy rõ là cái gì chưa? Chưa gì đã cuống lên!”
Thật ra điều này cũng không thể trách mấy tên này được, Cố Phi thật sự là mạnh quá biến thái, làm thần kinh của mấy tên này có chút dị ứng mà thôi.
Nghịch Lưu Nhi Thượng vẫn ngửa cổ nhìn lên nên đã thấy rõ vật bay tới là một bình rượu, hơn nữa hắn cũng thấy rõ hướng tới của chai rượu. Lúc này hắn đã vội vã giật dây mọi người công kích về phía đó.
Nhưng bất ngờ thay, công kích còn chưa đến, đã thấy Hàn Gia Công Tử vạch cành cây, nhô đầu ra cười cười rồi tên này lấy đà nhảy thân lên, bay về đám người.
“Tung pháp thuật theo!” Lúc này Cố Phi lại nhận được tin nhắn này.
Nhưng vấn đề là chiến thuật này đã bị Nghịch Lưu Nhi Thượng nhìn thấu, có mấy người muốn lao lên đón tiếp Hàn Gia Công Tử đều bị hắn mau chóng quát ngưng lại: “Không cần lên. Cung tiễn thủ, pháp sư chuẩn bị.”
Hàn Gia Công Tử rơi bẹp một tiếng xuống đất, thân thể nửa ngồi, đau đến mức nhếch nhếch miệng. Từ chỗ có độ cao tám mét thẳng tắp rơi xuống đất, kiểu gì cũng sẽ bị thương. Cung tiễn thủ và pháp sư đã sớm đợi lệnh, vừa thấy hắn rơi xuống xong lập tức cùng nhau phát động công kích.
Nhưng Hàn Gia Công Tử đã tính toán hết rồi. Khi nãy trên tàng cây hắn đã quan sát kỹ chỗ đứng của mọi người, vị trí tự nhảy của hắn, là trải qua lựa chọn tỉ mỉ.
Khi vừa tiếp đất, Hàn Gia Công Tử không hề suy nghĩ mà lăn một vòng sang bên cạnh, cả người hắn đã ẩn sau một gốc cây to. Vị trí này lại trùng hợp là góc chết trong công kích của pháp sư và cung tiễn thủ bên phe Nghịch Lưu Nhi Thượng. Chức nghiệp viễn trình, chính là có điểm yếu lớn này.
Tất cả các công kích trên đường thẳng đều rơi vào khoảng không. nhưng ai dùng Truy Tung Tiễn và Hỏa Cầu Thuật có tác dụng đuổi theo mục tiêu đã tới đây. Nhưng đáng tiếc những thứ này cũng vô dụng, chớ quên Hàn Gia Công Tử là một mục sư, hơn nữa còn mục sư đạt được tỉ lệ vàng trong truyền thuyết, bắt lấy khoảng trống chênh lệch giữa thời gian mấy công kích, liền dễ dàng bảo vệ tính mạng của mình.
“Nhanh!” Nghịch Lưu Nhi Thượng vung tay lên, tỏ ý mọi người nhanh đổi vị trí, tìm chỗ có thể tấn công.
Vốn cho rằng chỉ nấp sau một gốc cây như vậy, mình chỉ cần di chuyển vài bước là có thể nhìn thấy Hàn Gia Công Tử, ai ngờ sau khi nhấc chân rồi, tầm nhìn không bị cái cây hắn nấp cản trở, lại có cây khác cản trở, vị trí Hàn Gia Công Tử lựa chọn, tuyệt đối không bình thường.
Dương nhiên, sự việc không thể hoàn mỹ như thế, rốt cuộc có một tên cung tiễn thủ dịch chuyển tìm được vị trí, hắn phát hiện ra Hàn Gia Công Tử đang tựa trên cây. hào hứng lắp tên, khi chuẩn bị bắn thì hắn thấy bên hông mình mát lạnh. Hắn kinh hãi quay đầu lại, trong tầm mắt hắn là vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Kiếm Quỷ, cẩn thận xử lý luôn hắn rồi.
“Bên này lại có một tên!” Có người phát hiện ra sự tồn tại Kiếm Quỷ, hắn vội vã kêu lên rồi tấn công về phía đó.
Nhưng thân thủ của Kiếm Quỷ không giống như Hàn Gia Công Tử, hắn vô cùng nhanh nhẹn xuyên qua rừng cây. Những chức nghiệp viễn trình chung quy luôn có một đường thẳng khe hở khi công kích, nhất thời cũng không có cách bắt được Kiếm Quỷ.
“124,253; 120,251; 117,146…” Trong kênh chat riêng của Kiếm Quỷ nhấp nhoáng toạ độ không ngừng, cũng là Hàn Gia Công Tử chỉ dẫn cho hắn.
Có Hàn Gia Công Tử đã nắm rõ hoàn toàn địa hình nơi này, đã vậy tên này lại là người quen thuộc với cách chỉ huy theo tọa độ, Kiếm Quỷ tiêu sái xuyên qua trong rừng cây, đã lấy ba góc khác nhau mà mò tới sau lưng cung tiễn thủ và pháp sư, nếu tính thêm cả tên lúc nãy nữa thì hắn đã giải quyết được bốn người.
Nghịch Lưu Nhi Thượng cảm thấy hoảng sợ, hắn vội vàng nói với mọi người đừng chia nhỏ ra, tập trung lại trước.
Kết quả lần chỉ huy trong lúc hốt hoảng làm cho mất đi phán đoán một lần nữa. Hành động của thoáng xuất thoáng hiện của Kiếm Quỷ thường làm rối loạn mạch suy nghĩ của Nghịch Lưu Nhi Thượng, tập trung? Điều này sẽ khiến bọn họ đối mặt với một kẻ địch đáng sợ hơn nhiều.
Cung tiễn thủ, pháp sư đều lấy Nghịch Lưu Nhi Thượng làm trung tâm mà tụ lại đoàn kết với nhau, đột nhiên cả đám đều cảm thấy lòng bàn chân phát nóng. Kẻ phản ứng mau đã kêu to không xong rồi, mọi người khóc lóc rên rỉ tản ra muốn chạy đi nhưng đã muộn, Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm nóng hôi hổi đã bùng lên từ dưới nền đất.
Mấy tên có lượng máu bèo bọt làm sao mà chịu nổi chiêu này, may ra chỉ có vài tên pháp sư có kháng pháp khá cao nên còn sống, nhưng không chờ bọn họ thấy may mắn, ánh lửa trên đầu đã xoay vòng, một vòng lửa ùn ùn kéo đến mà đánh xuống.
Trận doang pháp sư và cung tiễn thủ của dong binh đoàn Thủy Hoa, bị pháp thuật một trên một dưới của Cố Phi giáp công đánh cho tan tành.
Cục diện thoáng chốc trở lên hỗn loạn, ngay cả Nghịch Lưu Nhi Thượng cũng không thể không chế. Thậm chí Hàn Gia Công Tử ẩn thân sau cây còn dám ló ra ló vào hồi máu cho Chiến Vô Thương một lần.
Chiến Vô Thương vẫn vâng vâng dạ dạ kiên trì liều mạng, trong giây lát tinh thần của hắn chấn động, không phải vì Hàn Gia Công Tử hồi phục, mà bởi vì lúc trước hắn đã dùng qua Toàn Phong Trảm, thời gian cooldown của chiêunày cuối cùng cũng kết thúc. Toàn Phong Trảm là một kỹ năng rất mạnh, thời gian hồi của nó cũng không ngắn.
Hàn Gia Công Tử hồi phục càng làm cho hắn phấn khích, không thèm để ý công kích của năm người kia, mà ương ngạnh bước lên hai bước, song kiếm trong tay lập tức thi triển Toàn Phong Trảm.
Chiến Vô Thương phòng ngự cao, nhưng công kích tuyệt đối không thấp. Năm người kia lọt vào sự điên cuồng giết chóc của hắn, trong lòng cực kì hối hận. Năm tên chiến sĩ đều cảm thấy lấy năm địch một có thể dễ dàng giải quyết Chiến Vô Thương, nhưng ai ngờ sự việc lại kéo dài tới lúc này. Biết vậy thì chẳng cần năm người cứ thế làm gì, hai ba người cùng sử dụng Toàn Phong Trảm, thì đã sớm thắt cổ Chiến Vô Thương rồi.
Có trách thì cũng chỉ trách thời gian hồi của Toàn Phong Trảm quá dài, chiến sĩ nào cũng muốn để dành cho thời khắc mấu chốt. Năm người chấp một? Tình huống này khiến bọn hắn sinh lòng tiết kiệm. Kết quả của việc này lại bị Chiến Vô Thương đánh ngược.
Chiến Vô Thương bị ăn đánh nửa ngày, nộ khí đã tích được rất nhiều, song kiếm xoay không ngừng, năm tên chiến sĩ thân ở trung tâm vòng xoáy đã vô lực phản kháng, từng tên từng tên một hóa thành đốm sáng đi mất.
Lúc này Ngự Thiên Thần Minh nấp trên cây cũng không rảnh rỗi, Hữu Ca cách cậu ta không xa đã cho một cái Chúc Phúc Sức Mạnh, cậu ta bắt đầu liều mạng tìm mục tiêu để bắn cung.
Dưới tàng cây đã hỗn loạn thành một đống tơ vò, một bên sợ Kiếm Quỷ xuất quỷ nhập thần, một bên lại sợ pháp thuật mang tính hủy diệt của Cố Phi, còn mấy mũi tên bắn lén của Ngự Thiên Thần Minh nhất thời cũng bị mọi người bỏ qua hết rồi.
“Ổn định, không được loạn!” Nghịch Lưu Nhi Thượng vội vàng quơ pháp trượng mà kêu to, sau đợt hỗn loạn này, dong binh đoàn Thủy Hoa tổn thất lần hai 25 người, lúc này chỉ còn 30 người thôi.
Trong khi giãy chết, trong ba mươi người này thì mục sư và kỵ sĩ chiếm hơn phân nửa, những chức nghiệp chân chính có chiến lực đã không còn mấy người.
Pháp thuật của Cố Phi sau khi bạo phát đã cooldown, Kiếm Quỷ đánh lén xong lại trốn đến một góc nào đó, Chiến Vô Thương sau khi giải quyết năm tên chiến sĩ bên người, lúc này đối mặt với hắn chỉ là mấy tên mục sư, một đám người đông thế mạnh lại bị hắn dọa lui.
Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại Ngự Thiên Thần Minh vẫn không rảnh rỗi, cuối cùng cậu ta cũng phát hiện ra tên đã bắn mông mình một mũi khi nãy.
“Oách con!” Ngự Thiên Thần Minh nghiến răng nghiến lợi, kỹ năng Thư Kích mà cậu ta vẫn không sử dụng chính là để chuẩn bị cho thời khắc này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]