Tuy rằng Ngự Thiên Thần Minh có Đôi Mắt Ưng hỗ trợ khiến cho thị lực vượt xa người bình thường, nhưng nếu bắt cậu ta đếm hết số người ngọ nguậy dưới đỉnh núi thì hơi khó khăn. Hơn nữa mục tiêu lại liên tục di động, nên cần phải có cảm giác về phương hướng nhất định. Nhưng nếu Ngự Thiên Thần Minh có cảm giác về phương hướng thì đã không là một dân mù đường rồi.
Sau một hồi nhìn chăm chú đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần, mắt thấy một đống người đang đi vòng quanh chân núi nhưng Ngự Thiên Thần Minh vẫn chưa thông báo kết quả. Ngay cả Chiến Vô Thương cũng trở nên nôn nóng không nhịn được hỏi một câu: “Vẫn chưa đếm xong à?”
Ngự Thiên Thần Minh chộp được cơ hội, hắn trừng mắt lạnh lùng nhìn Chiến Vô Thương mà quát: “Gọi gọi cái rắm, sắp đếm xong rồi mà anh nói nhiều quá làm quên mất đang đếm đến đâu rồi!”
Câu nói này cũng đã nhắc nhở Hàn Gia Công Tử, hắn nhận ra mình đã mắc một sơ hở khi nhờ người nên hắn tiến lên vỗ vỗ Ngự Thiên Thần Minh: “Được rồi, đừng cố nữa.”
Lúc này đoàn người dong binh đoàn Hắc Thủ đã dừng chân dưới núi, sau khi tìm được đường, cả đoàn bắt đầu leo núi.
“Oa, có cần phải vậy không? Tất cả mọi người đều muốn lên núi à?” Ngự Thiên Thần Minh thán phục.
“Ngọn núi này cách chỗ chúng ta xuất hiện trên bản đồ mới đầu gần hơn bọn họ, hơn nữa chúng ta ít người, tính cơ động cao hơn. Nếu như chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-phap-su/2000182/quyen-5-chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.