"Lấy ra nhanh lên!" Cố Phi thò tay.
"Tại sao phải đưa cho ông!" Cô gái nói.
Cố Phi nhíu mày, chẳng lẽ muốn mình phải nói lời thâm thúy "Trộm đồ là không tốt, là việc xấu, có thể trả lại cho cố chủ được không?" sao. Mấy lời đại loại như vậy hắn cũng thường hay nói, đừng quên hắn là giáo viên. Nhưng ở trước mặt người này, tuổi cũng gần gần như mình, xem thủ pháp của cô ta cũng khá điêu luyện, Cố Phi hoài nghi cô ta là một kẻ chuyên nghiệp, cùng giảng đạo lý với loại người này, có rảnh quá không?
Đạo lý không có cách nào giảng, vậy thì đành phải để nắm đấm nói chuyện. Cố Phi từ nhỏ được cha dạy dỗ, đại bộ phận tính cách đều y chang cha của hắn, chỉ khác ở phương diện nhận thức đối với công phu.
Cố Phi nắm chặt nắm đấm, cô gái kia biến sắc: "Định làm gì? Muốn đánh người hả? Lại đánh phụ nữ sao? Đồ vũ phu!"
"Không muốn bị đánh hả? Vậy mang thứ đó giao ra đây, bằng không thì tôi cam đoan cô sẽ không còn là mỹ nhân nữa đâu!" Cố Phi nói.
Mặt cô gái hiện lên thần sắc kinh khủng, sau nửa ngày khẽ cắn môi nói: "Tốt, coi như tui không may! Trả cho ông nè!" Nói xong thò tay vào túi, móc ra con dao găm, hung hăng hướng Cố Phi quăng tới.
Nếu như chỉ có thế mà bị đâm trúng, Cố Phi cho rằng mình học võ cũng uổng công rồi. Thò tay bắt lấy con dao, đang chuẩn bị giáo huấn cô ta hai câu, lại thấy cô ta quay người bỏ chạy mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-phap-su/123743/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.