Nguồn: Sưu Tầm
Trong phòng Sở Phàm vẫn tiếp tục đút cho Lam Tuyết. Lam Tuyết mỗi lần được Sở Phàm đút cho đều ăn hết. Sắc mặt cô vốn nhợt nhạt đã dần dần ửng hồng, nhìn có vẻ tươi tắn hơn.
- No chưa? Có muốn ăn thêm một bát nữa không?
Sở Phàm đút hết một chén, sau đó dịu dàng hỏi.
Lam Tuyết nao nao. Cô không thể ngờ nổi mình lại ăn nhanh như vậy. Trước kia cô chưa từng ăn nhiều như vậy bao giờ. Nghe Sở Phàm hỏi, cô mới chợt nhận ra, có lẽ cô ăn nhiều như vậy bởi vì thích cái cảm giác ấm áp khi được Sở Phàm đút. Nhưng cô đã ăn no rồi, mà nghĩ lại cảnh Sở Phàm đút cho mình lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, liền khẽ cười nói:
- Tôi no rồi, cảm ơn anh.
- Cô nói tiếng cảm ơn tôi cảm thấy không quen. Sau này nhớ phải chú ý ăn uống, ăn no mới có sức, tinh thần mới tốt. Ốm đau mà không ăn gì thì cơ thể càng suy yếu.
Sở Phàm nói xong đặt chiếc bát lên bàn.
Lam Tuyết nhìn Sở Phàm, trong lòng ngổn ngang trăm mối, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ. Cô nghĩ "Nếu mình không phải là con gái của Lam Chính Quốc hoặc ba mình hồi đó không làm những chuyện có lỗi với gia đình Sở Phàm thì hiện giờ mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu mình và hắn có cơ hội hay không? Nghĩ rồi cô lại âm thầm cười khổ. Nếu quả thực mọi chuyện như vậy thì mình và hắn cũng không thể có cơ hội. Hắn đã có Kỷ Tiêm Tiêm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554362/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.