Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Sở Phàm lái xe đưa Lâm Hiểu Tình về nội thành, kiếm chỗ ăn cơm. Trong quán ăn, ngồi đối diện hắn, trên mặt vẫn còn nguyên nụ cười hạnh phúc, cô nói:
- Em vui lắm. Hôm nay anh đưa em đi chơi thật là vui vẻ
Sở Phàm liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tình một cái, trong giọng nói tràn đầy bất mãn:
- Sao em lại cướp lời của anh? Anh đang muốn nói như vậy đó, ai ngờ bị em giành trước.
Hiểu Tình ngẩn người một lúc, hiểu ra rồi thì không nhịn được cười khúc khích:
-Anh ấy! Miệng trơn như bôi mỡ! Muốn đi chơi với em hả? Ngày nào em cũng đi với anh được, tất nhiên là trừ thời gian đi làm!
- Tốt lắm , lời này anh nhớ rất kỹ!
Hắn cười âu yếm khẽ bóp chóp mũi Lâm Hiểu Tình nói.
Đồ ăn vừa đem tới, họ cũng không nói nhiều nữa, tập trung vào chuyên môn. Cả ngày đi dạo trong Di Hòa Viên rộng thênh thang, họ đã ăn gì đâu cho nên đã rất đói bụng.
Sau đó Sở Phàm lái xe đưa Lâm Hiểu Tình trở về. Đối với Lâm Hiểu Tình mà nói, hôm nay cô rất vui. Lâu rồi cô không ra ngoài chơi để giải sầu , hôm nay lại được đi ra ngoài chơi nguyên cả một ngày cùng với người mình yêu, lòng cô ngập trành hạnh phúc ấm áp, ánh mắt long lanh tràn đầy ý cười nồng nàn nhìn sang Sở Phàm, trong mắt toát ra một vẻ nhu tình thân mật nhẹ nhàng.
Đưa người đẹp về tận cửa, Sở Phàm dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554324/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.