Đêm đã khuya.
Tất cả đều yên tĩnh.
Trong phòng Sở Phàm cũng không có động tĩnh gì, trong không gian chỉ còn lại những thanh âm rên rỉ, thở gấp rất nhỏ nhưng lại làm người ta trào máu.
Lúc này, Tô Phỉ như con mèo nhỏ, rúc thật sâu vào lòng Sở Phàm, trong bóng đêm,cô âu yếm vuốt ve tình lang, khuôn mặt, cái mũi, đôi mắt… Dường như cô muốn cảm nhận thật sâu sắc từng đường nét của người đàn ông cô yêu, khắc cốt ghi tâm tận sâu thẳm trái tim mình.
- Tiểu Phỉ, ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, trong lòng anh đã có một thắc mắc muốn hỏi em.
Sở Phàm ôm cô thủ thỉ, đôi tay vẫn vuốt ve đùa bỡn bộ ngực đầy đặn.
- Thắc mắc gì thế?
- A, là.. nhưng anh hỏi rồi em không được đánh anh nhé.
- Không đánh. Hơn nữa, da thịt anh rắn chắc như thế, đánh chỉ tổ đau tay.
Tô Phỉ cười cười.
- Anh… uhm, bộ ngực em, sao lớn như thế? Tiểu Lâm đã rất lớn, nhưng em còn lớn hơn, chắc phải hơn một cái bát tô. Em thử tự sờ đi. Ha ha.
Sở Phàm cười dâm.
- A! Em cắn chết anh! Cắn chết anh!
Tô Phỉ thẹn quá, há miệng cắn thật mạnh vào kẻ đang cười nham nhở.
- Ái! Đau. Đau anh! Ui da… Đừng cắn nữa. Em đã nói là không đánh anh mà!
- Em nói là không đánh anh chứ không noi là không cắn anh! Hừ! Ai mà ngờ anh lại hỏi thế chứ.
Tô Phỉ hầm hừ.
- Chỉ là tò mò thôi mà. Tiểu Phỉ, em đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554251/chuong-240.html