Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Sở Phàm sau khi tiễn Trầm Mộng Lâm về thì khẽ thở phào một tiếng. Nhưng liền sau đó hắn lại cảm thấy đứng ngồi không yên vì còn có một phiền toái lớn đang nằm trên giường chờ hắn đi giải quyết.
- Tiểu Phỉ. Tiểu Phỉ.
Sở Phàm đi tới bên giường gọi hai tiếng. Nhưng không nghe thấy Tô Phỉ đáp lại.
- Cô bé này không phải là đang ngủ chứ?
Sở Phàm nghĩ vậy liền lên giường đến bên cạnh Tô Phỉ, ấy tay vỗ vào chăn của Tô Phỉ, rồi nói:
- Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ. Cô ngủ rồi à?
Đột nhiên, chăn mền trên người Tô Phỉ bị hất tung lên, chỉ thấy cô nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay trắng muốt nắm chặt lại, hai chân đạp đạp. Xem ra là rất tức tối rồi.
- Tiểu Phỉ, Cô không cần phải tức giận quá như vậy. Tôi cùng Tiểu Lâm không phải đã thân mật như vậy sao. Chuyện này rất bình thường thôi mà!
Sở Phàm phản đối nói.
- Nói bậy. Anh làm thế nào mà lại lừa gạt Mộng Lâm như vậy chứ?
Tô Phỉ trừng mắt hạ giọng chất vấn.
- Này này, Tiểu Phỉ. Làm sao cô có thể nói như vậy chứ. Tôi cùng Tiểu Lâm là tâm đầu ý hợp, tự do yêu đương. Cô không thích Sở ca ca này nhưng không thể ngăn cản Tiểu Lâm thích tôi. Ách. Cũng như là cô không thể ngăn cản tôi thích cô được. Đúng không?
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Ai nói tôi.
Tô Phỉ nói ngập ngừng, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554246/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.