Đêm khuya tĩnh lặng, tất cả các âm thanh đều đã dừng lại.
Sở Phàm vẫn chưa ngủ nằm trên giường, dì Mi úp vào khuôn ngực rộng thùng thình của Sở Phàm, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vẽ vẽ trên ngực hắn, quần áo xộc xệch vừa vặn che khuất vùng mông dì Mi tuy nhiên cũng lộ ra tấm lưng ngọc trắng nõn trơn mướt. Dướingọn đèn dịu dàng của đêm tối nhìn thấy bờ lưng ngọc của dì Mi như tản ra ánh hào quang dịu dàng, có vẻ mỹ lệ mê người dị-thường.
Tay phải Sở Phàm trượt nhẹ vuốt ve nhẹ nhàng trên tấm lưng ngọc của dì Mi, đây đúng là kiểu hưởng thụ sung sướng nhất. Hơn nữa ngực của dì Mi ép sát vào Sở Phàm, mỗi khi dì Mi cử động dù nhẹ nhàng đều làm Sở Phàm cảm nhận được các cảm giác mềm mại ởngực mình, đây thật sự là một loại hưởng thụ đầy kích thích.
Tay phải Sở Phàm vuốt nhẹ hướng lên trên theo bờ lưng ngọc của
dì Mi lên mái tóc dì Mi, nhỏ giọng nói:
-Mi à, thực là không nỡ để em đi.
-Là luyến tiếc em hay luyến tiếc cơ thể em?
Dì Mi ngửa đầu nhìn Sở Phàm cười cười nói.
Sở Phàm không kìm nổi nhéo lên khuôn mặt xinh đẹp dì Mi và nói:
-Cả hai đều luyến tiếc!
-Đồ xấu xa, có phải là anh vẫn còn muốn nữa hay không? Chúng ta đã làm đến năm sáu lần rồi nha, sao mà anh lại lợi hại đến như vậy hả? Mi đối với anh thật là vừa yêu vừa hận!
Dì Mi nũng nịu nói.
-Sao lại vừa yêu vừa hận anh?
Sở Phàm hắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554188/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.