Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 334 Chương 335 Chương 336 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344 Chương 345 Chương 346 Chương 347 Chương 348 Chương 349 Chương 350 Chương 351 Chương 352 Chương 353 Chương 354 Chương 355 Chương 356 Chương 357 Chương 358 Chương 359 Chương 360 Chương 361 Chương 362 Chương 363 Chương 364 Chương 365 Chương 366 Chương 367 Chương 368 Chương 369 Chương 370 Chương 371 Chương 372 Chương 373 Chương 374 Chương 375 Chương 376 Chương 377 Chương 378 Chương 379 Chương 380 Chương 381 Chương 382 Chương 383 Chương 384 Chương 385 Chương 386 Chương 387 Chương 388 Chương 389 Chương 390 Chương 391 Chương 392 Chương 393 Chương 394 Chương 395 Chương 396 Chương 397 Chương 398 Chương 399 Chương 400
Chương sau
Vụ việc ẩu đả tại quán bar Lam Điều đã được thẩm vấn điều tra xong. Lạc Nhã Hân đang xem khẩu cung của mười mấy nhân chứng được dẫn về. Có điều khiến Lạc Nhã Hân cảm thấy rất kinhngạc chính là trong số khẩu cung đó cũng không có ai trực tiếp chứng kiến việc Sở Phàm cố ý đánh Lâm Phong cả, mà những người chứng kiến chỉ nhìn thấy một trận hỗn chiến mà thôi. Hơn nữa, trận hỗn chiến này lại do bên Lâm Phong dẫn đầu phát động trước. Dó đó đã có sẵn một số nhân tố có lợi cho Sở Phàm. Nói cách khác, dựa vào khẩu cung của nhân chứng thì nếu phía Lâm Phong muốn cáo buộc Sở Phàm là rất khó, nhiều lắm cũng chỉphán hắn bồi thường được thôi. Lúc này năm bà cô trê lại náo loạn cả lên, kêu ca hỏi khi nào mới có thể đến thăm Sỡ Phàm được. Cũng có cái hay là nhị tiểu thư và Tô Phỉ đúng là loại loạn xị bát nháo, làm ầm ĩ lên mà bất chấp lý lẽ gì. Tất cả nam giới hễ nhìn thấy vẻ xinh đẹp của phụ nữ rồi thì đều bị lung lạc, cảnh sát cũng không ngoại lệ. Huống hồ là đối mặt với năm cô nàng mỹ nữ có thể nói là thuộc hàng cực phẩm này, mấy anh cảnh sát cũng không muốn để cho mỹ nhân có ấn tượng không tốt về mình, cho nên đành thuận thế, đồng ý để cho năm cô nàng đi thăm Sở Phàm. Cảnh sát dẫn năm người vào trong phòng thẩm vấn. Khi cửa phòng thẩm vấn mở ra, Sở Phàm còn tưởng là cảnh sát đến hỏi thêm cái gì. nhưng nhìn ra thì lại hóa ra là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, dì Mi, Tô Phỉ và Lâm Hiểu Tinh lần lượt đi vào làm hắn ngẩn cả người. Đương nhiên là hắn không ngờ rằng đại tiểu thư các nàng lại đến thăm hắn. hơn nữa lại còn lắm người đẹp đến một lúc như thế nữa chứ. - Sở đại ca, anh không sao chứ? Nhị tiểu thư nhìn thấy Sở Phàm thì cuống lên hỏi. - Không sao không sao, tay chân vẫn còn nguyên vẹn đây này. Sở Phàm cười khẽ, nói. - Tiểu Sở, chuyện của anh tôi biết hết rồi. Tôi đã báo cho ba, ba sẽ nghĩ biện pháp bảo lãnh anh ra. Đại tiểu thư an ủi. - Cảm em sự quan tâm của đại tiểu thư. Kỳ thực việc này không cần làm phiền đến chú Kỷ đâu. Chú đã bận rộn vậy rồi, để chú quan tâm đến chuyện của tôi thế là rất không nên. Hơn nữa, tôi đã tính toán được là Lâm Phong sẽ không làm gì tôi đâu. Sở Phàm nói. - Bọn tôi làm như thế còn không phải là nghĩ cho cậu, muốn để cậu sớm về nhà một chút còn gì. Cậu còn cứ ở đây thì trong lòng bọn tôi đều rất khó chịu. Dì Mi lườm Sở Phàm một cái. Sở Phàm bị ánh mắt quyến rũ u oán của dì Mi nhìn đến thìtâm thần không khỏi rung động, tim bật lên tưng tưng. Hắn vội vàng áp chế tâm thần lại, cười nói: - Tôi cũng muốn về sớm một chút. Nhưng mà dù sao thìphá án cũng phải có trình tự. Chờ họ làm xong trình tự là tôi có thể về nhà mà. Cho nên các cô không cần lo lắng đâu. - Sở Phàm nói xong thì chuyển ánh mắt nhìn về Lâm Hiểu Tình đang ngồi cạnh cửa, vẫn là vẻ xinh đẹp gợi cảm như thế. Và có một điểm khác trước kia là trong lòng cô hình như đã quên hẳn cái gông xiềng từng giam giữ mình. - Em cũng tới đây rồi. Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình nói. - Vâng, nghe nói anh xảy ra chuyện, em vội vàng đến thăm. Giờ thấy anh không sao thì em cũng an tâm rồi. Lâm Hiểu Tình nói. - Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn các cô. Nói thật ra thì tôi bây giờ thật sự là rất xúc động, cũng thật là rất vui. Sở Phàm chân thành nói. - Sở đại ca đương nhiên là xúc động rồi. Cô Lâm có tiếng là người đẹp băng giá ở trường bọn em mà còn đến thăm anh đấy, Sở đại ca lại có thể không vui được sao? Tô Phỉ bên cạnh đĩnh đạc nói. Lời vừa nói ra thì Lâm Hiểu Tình có chút ngượng ngùng, mà Sở Phàm cũng quan sát thấy vẻ mặt đại tiểu thư có vẻkhông được tự nhiên cho lắm. Hắn vội cười ha hả, nói: - Kỳ thực thì cô giáo Lâm không phải là người lạnh lẽo như trong lòng các cô nghĩ đâu. Lâm Hiểu Tình cũng rất dễ gần, bình dị. Các cô với cô Lâm tiếp xúc nhiều thì sẽ biết thôi. - Nói thế chứng tỏ là Sở đại ca với cô Lâm từng tiếp xúc rất nhiều nhỉ? Nhị tiểu thư chớp chớp mắt, cười gian nói. Ặc ặc, Sở Phàm mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra rào rạt. Hắn nghĩ thầm, nhị tiểu thư với Tô Phỉ hai cái con bé này làm sao thế này? Sao lại cứ trêu chọc mình với Lâm Hiểu Tình thế nhỉ. Hắn cũng chú ý trên mặt đại tiểu thư thì tuy là đang mỉm cười, nhưng lại là nụ cười nhợt nhạt, dường như có chút miễn cưỡng. Vì sao lại thế chứ nhỉ? - Tiểu Sở, nếu cảnh sát lại thẩm vấn nữa thì cậu cứ khăng khăng là lúc ấy là trận đánh nhau lộn xộn, cậu không cẩn thận nên mới làm người khác bị thương. Có làm bị thương ai đi nữa thì nhất định cũng phải nói thành vụ ẩu đả tầm thường thôi chứ không phải là tội cố ý gây thương tích. Như vậy thì mới có lợi cho cậu. Dì Mi đột nhiên trầm giọng nói. - Vâng, được rồi, tôi biết rồi dì Mi. Tôi biết là nên làm thế nào và nói thế nào rồi. Sở Phàm nói. Dì Mi nghe thế thì khẽ cười, dường như đối với Sở Phàm rất yên tâm, rất tin tưởng là hẳn sẽ xử lý tốt vụ này. Lúc này, cảnh sát đi vào nói giờ thăm đã hết, yêu cầu năm người đẹp rời khỏi phòng thẩm vấn. Lúc đứng dậy, đại tiểu thư nhẹ nhàng nói với Sở Phàm: - Tiểu Sở, tôi vẫn chờ anh ra khỏi sở cảnh sát. Sở Phàm nghe thế thì trong lòng chấn động, một cảm xúc hưng phấn khó hiểu sôi trào. Loại cảm giác này thật kỳ diệu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net Sau khi đại tiểu thư và các nàng đi ra ngoài thì Lạc Nhã Hân đẩy cửa đi vào. Dáng người thướt tha khi đi lại làm lay động lòng người, thắt lưng cảnh phục lại càng tôn lên vòng eo mảnh khảnh, quần áo trước ngực hơi hở ra một chút, làm cho người ta vô ý cứ dừng mắt lại cái điểm hơi hơi hở đó. Sở Phàm nhìn nửa người phía sau của Lạc Nhã Hân rồi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô, vẫn là vẻ đẹp lạnh lùng như trước, tịnh chỉ có lạnh và lạnh, trong ánh mắt có vẻ linh hoạt, sắc bén, dường như muốn cảnh cáo tất cả những gã đàn ông không đáng tin cậy đang vo ve xung quanh cô. - Ai, đáng tiếc, đáng tiếc. Sở Phàm thở dài, nói. - Sao mà đáng tiếc? Lạc Nhã Hân dù đang bận vẫn thong thả hỏi han. - Sếp Lạc trời sinh vẻ đẹp mỹ lệ chói lóa, tiếc rằng hàm răng lại có vẻ không đẹp, đúng là trời già đố kị hồng nhan. Sở Phàm ra vẻ bi thương nói. Lạc Nhã Hân hung hăng lườm Sở Phàm một cái, nói: - Miệng chó không mọc được ngà voi. - Một gã đẹp trai hẹn hò với một nàng xinh gái. Gã đẹptrai thì chuyện trò vui vẻ, dẫn chứng phong phú, hài hước; nhưng còn cô nàng xinh gái thì chả nói chả rằng, đến cái cười cũng tiếc. Gã đẹp trai nghĩ mà buồn bực, bụng bảo dạ, "Cho dù em có là người câm người điếc không nói ra thì cũng phải cười cười cái chứ? Anh ra sức làm trò như thế chả lẽ em cười không nổi hay sao?" Cho nên gã đẹp trai mới hỏi: "Vì sao mà em chả nói năng gì, cũng chả cười gì hết thế?". Người đẹp mới che miệng lại, vẫy tay một cái, nũng nịu như hờn dỗi: "Răng người ta không đẹp, cười lên thì không phải là khoe xấu ra hay sao? Rõ ghét cái anh này!" Sở Phàm kể xong câu cuối cùng không ngờ lại còn bất chước thanh âm của phụ nữ, nói kiểu nũng nịu giận dỗi. Lạc Nhã Hân nhìn thấy thế thì không kìm nổi, cười "khúc khích". Cô vội vàng lấy tay bưng miệng lại, ho khan mấy tiếng, cố gắng muốn khống chế cơn buồn cười trong lòng. Nhưng mà điều này sao có thể thoát khôi đôi mắt Sở Phàm được. Hắn ra vẻ than thở: - Hàm răng của sếp Lạc vừa trắng đẹp, lại vừa đều đặn, làm sao mà cứ không chịu cười lên chứ? Người ta bảo là một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Chỉ cần cô cười lên cái thì mùa xuân đến luôn mà. - Đừng có cợt nhả nữa. Kết quả thẩm vấn của vụ ẩu đả ở Lam Điều đã có đây rồi. Anh lại còn bụng dạ ngồi đây mà cười cười nói nói nữa à? Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói. - Ý nghĩa của cuộc sống là ở chỗ hưởng thụ. Cứ lo chuyện này lo chuyện kia thì rốt cuộc cô sống cũng mệt mỏi phiền hà. Socrates trước khi chết còn thong dong tự nhiên. Tôi tuy không có vĩ đại như Socrates, nhưng cũng phải học tập tinh thần của bậc vĩ nhân chứ. Hơn nữa, vấn đề của tôi cũng có nghiêm trọng đến mức chết người đâu mà phải lo nhiều. Sở Phàm thản nhiên nói. - Đừng có nói lắm thế nữa, khéo không đêm nay anh vừa nói vừa cười, ngày mai đã trong nhà giam rồi. Lạc Nhã Hân biết kết quả thẩm vấn của cảnh sát là rất có lợi cho Sở Phàm. Nhưng cô cũng không nói ra được, mà phải đe dọa hắn một chút. Thái độ kiểu trời có sập xuống cũng chả sợ của hắn khiến cô cũng khá bực mình mà không phát tiết ra được. - Ngày mai á? Ngày mai là giá đất trên thế giới tăng vọt lên đấy. Bởi vì ngày mai tràn ngập hi vọng, cho nên tôi đúng là nên mỉm cười chào đón ngày mai. Sở Phàm cười cười, nói tiếp: - Hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ không phải ngồi tù. - Vì sao anh lại tự tin như thế? Lạc Nhã Hân hỏi. - Chẹp, vụ việc ở quán bar Lam Điều chỉ là vụ ẩu đả xôxát lẫn nhau. Không có chứng cớ cho rằng việc tôi đánh gẫy hai chân của Lâm Phong là hành động cố ý hành hung người khác, cho nên dù có kiện đến ra tòa thì tôi cũng chẳng đến nỗi thất thế. Hơn nữa, Lâm Phong sẽ không tố cáo để tôi phải ngồi tù đâu. Loại người như hắn theo sự tính toán của tôi thì nhất cử nhất động đều không nằm ngoài dự đoán. Sở Phàm tự tin nói. - Tôi không hiểu! Lạc Nhã Hân lạnh lùng nói. - Không hiểu á? Cô nói không hiểu nghĩa là không hiểu vì sao mà Lâm Phong lại không muốn tôi ngồi tù chứ gì? Sở Phàm nhìn Lạc Nhã Hân, dường như là đọc được hết các suy nghĩ của cô. Lạc Nhã Hân gật đầu. Cô rất muốn biết vì sao Sở Phàm lại có thể tự tin được như thế. - Bởi vì hắn muốn báo thù, cho nên không thể để tôi vào tù được. Nếu tôi ngồi tù, hắn chẳng phải là lại rước thêm phiền toái, phải đến tận nhà giam mà tìm tôi báo thù hay sao? Cho nên Lâm Phong sẽ không làm khó tôi đâu. Tôi hiểu loại người như hắn. Người khác động đến hắn một thì hắn phải hoàn lại gấp trăm ngàn lần. Tôi ngồi tù thì hắn sẽ cho ràng quá nhẹ, hẳn tuyệt đối sẽ không làm thế đâu. Sở Phàm thản nhiên nói. - À, anh nói ra những câu này với tôi chẳng lẽ là định để sau này cảnh sát bọn tôi sẽ luôn luôn phải bảo vệ anh an toàn sao? Lạc Nhã Hân hỏi. - Việc đó thì khống cần, tôi nghĩ là tôi tự bảo vệ được mình. Sở Phàm vừa nói, vừa bắt đầu âm thầm thấy có hứng thú với dáng người lý tưởng của Lạc Nhã Hân. - Lâm Phong là ai tôi biết rất rõ. Chăng lẽ anh không sợ sau này hắn lại trả thù anh hay sao? Lạc Nhã Hân hỏi tiếp. Sở Phàm cười cười. Trong nụ cười dường như có chứa cả tảng băng dày đặc. Đến cả Lạc Nhã Hân cũng cảm thấy không kìm nổi mà gai cả người. Nụ cười này của Sở Phàm, là câu trả lời đủ rõ. Lạc Nhã Hân âm thầm khẽ thở dài, nói: - Tôi định đến báo cho anh biết, kết quả thẩm vấn của cảnh sát điều tra rất có lợi đối với anh. Tôi nghĩ nếu theo như lời anh nói thì chắc anh sẽ không việc gì đâu. - Cảm cô em. Tôi đang nghĩ là về sau chúng ta nên họp tác nhiều hơn. Không giấu gì cô, tôi rất thích hợp tác với người đẹp, đặc biệt là người đẹp băng giá như sếp Lạc đây. Sở Phàm nhìn vào mắt Lạc Nhã Hân, cười nói. - Thế hả? Phải vậy không? Phải hợp tác với người đẹp băng giá thì mới có lợi hả? Lạc Nhã Hân lần đầu tiên thốt ra một câu nói đùa. - Có chứ, lợi lớn là đằng khác. Đúng là chỉ có ý tứ lạnh lẽo của những người đẹp băng giá thì mới dẹp tan được dục vọng bản năng trong con người tôi. Chúng ta mà có thể chuyên tâm hợp tác làm việc thì nếu cô có thể hoạt bát, linh lợi hơn một chút, nói không chừng tôi sẽ là người chết mê chết mệt cô mất. Phải không nào? Sở Phàm cười cười, cái cười hơi có vẻ dâm đãng. Lạc Nhã Hân lại trừng mát lườm Sở Phàm một cái: - Anh thích làm việc với người đẹp. Nhưng tôi thì cũng thích làm việc với mấy gã đẹp trai. Đáng tiếc, anh không nằm trong phạm vi cần quan tâm. Lạc Nhã Hân nói xong thì quay người bước đi với tư thế của một kẻ vừa giành chiến thắng. - Lạc Nhã Hân. Sở Phàm gọi, nói tiếp: - Tôi nghĩ đồ nội y của cô chắc chắn là rất màu mè diêm dúa, cũng giống như tính vui tính thích đùa của cô, phải không? Bàn tay Lạc Nhã Hân đang nắm tay nắm cửa của phòng thẩm vấn vừa buông ra thì sắc mặt đã lập tức trở nên lạnh lẽo trở lại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300 Chương 301 Chương 302 Chương 303 Chương 304 Chương 305 Chương 306 Chương 307 Chương 308 Chương 309 Chương 310 Chương 311 Chương 312 Chương 313 Chương 314 Chương 315 Chương 316 Chương 317 Chương 318 Chương 319 Chương 320 Chương 321 Chương 322 Chương 323 Chương 334 Chương 335 Chương 336 Chương 337 Chương 338 Chương 339 Chương 340 Chương 341 Chương 342 Chương 343 Chương 344 Chương 345 Chương 346 Chương 347 Chương 348 Chương 349 Chương 350 Chương 351 Chương 352 Chương 353 Chương 354 Chương 355 Chương 356 Chương 357 Chương 358 Chương 359 Chương 360 Chương 361 Chương 362 Chương 363 Chương 364 Chương 365 Chương 366 Chương 367 Chương 368 Chương 369 Chương 370 Chương 371 Chương 372 Chương 373 Chương 374 Chương 375 Chương 376 Chương 377 Chương 378 Chương 379 Chương 380 Chương 381 Chương 382 Chương 383 Chương 384 Chương 385 Chương 386 Chương 387 Chương 388 Chương 389 Chương 390 Chương 391 Chương 392 Chương 393 Chương 394 Chương 395 Chương 396 Chương 397 Chương 398 Chương 399 Chương 400
Chương sau