Dịch: DungDT
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi cô gái xinh đẹp thần bí Ngân Hồ biến mất trong bóng đêm mờ mịt, Sở Phàm phục hồi lại tinh thần, ánh mắt đảo qua. Triệu Hổ hai tay buông thõng xuống dưới đất. Giờ phút này gã không giống như một con hổ luôn ăn thịt người mà có vẻ giống chú mèo đang bệnh tật. Lôi Báo thì vẻ mặt vô cùng thống khổ vì tay phải của gã đã bị Ngân Hồ phế bỏ.
Lúc này có tiếng bước chân nhẹ nhàng gây sự chú ý của Sở Phàm. Ánh mắt hắn thoáng nhìn qua thấy Lâm Phong đang muốn lặng yên ngấm ngầm rời đi. Bên cạnh gã có ba người bảo vệ. Hóa ra lúc này gã thấy tình thế diễn ra không đúng kịch bản nên có ý định chạy trốn. Thân thủ Sở Phàm vượt quá sự dự kiến ban đầu của gã cộng với đột nhiên xuất hiện cô gái mặc bộ đồ màu bạc lạnh lẽo xinh đẹp khiến cho Triệu Hổ và Lôi Báo bị quật ngã. Gã không dám ở đây lâu, vì thế gã tính đến nước chuồn trước rồi tính toán sau.
Sở Phàm nhìn bộ dạng chạy trốn của Lâm Phong, cười khẽ nói:
- Lâm Phong, mày không phải là muốn dạy dỗ tao một chút sao? Sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ trốn đi thế này?
Lời nói của Sở Phàm như cái roi quất thẳng vào vết thương trong lòng Lâm Phong. Mặt gã hết đỏ rồi lại trắng, trong lòng tràn đầy cảm giác sỉ nhục. Đã nhiều năm trôi qua, gã chưa lần nào chịu sỉ nhục như lần này. Tuy nhiên gã cũng không giống cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554131/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.