Tần Khải sau khi xuống xe, mỉm cười nhìn Trương bá, nói:
- Trương bá, chào bác. Vài ngày không gặp cháu thấy bác càng ngày càng khỏe ra đó! - Ha ha, Tiểu Tần, vào phòng trước đi. Giờ này đại tiểu thư còn chưa dậy.
Trương bá cười ha hả đáp. - Không sao, không sao, cứ từ từ đợi cũng được.
Tần Khải nói xong liền chuyển ánh mắt, nhìn thấy Sở Phàm đang bên cạnh cười hì hì, trong lòng kinh ngạc, không khỏi cau mày. Hắn đương nhiên là nhận ra Sở Phàm, không kìm nổi thốt lên:
- Là cậu à? - Đương nhiên là tôi. Anh cũng không nên ngạc nhiên vậy. Nhìn anh có vẻ nho nhã, cũng không phải là cái loại người dễ bộc lộ cảm xúc mà.
Sở Phàm nói. "Thằng ôn con này tại sao lại ở trong biệt thự Lam Hải? Thật là quái quỷ!" Tần Khải trong đầu thầm nghĩ, trên mặt cũng cười hiền, nói:
- Cậu Sở vẫn khỏe chứ? Mà đúng rồi, cậu Sở tại sao lại ở đây? Trương bá đứng bên cạnh, nhìn hai người như là quen biết liền cười nói:
- Ai dà, hóa ra các cháu quen nhau sao? Vậy các cháu nói chuyện trước đi, bác đi xem đại tiểu thư đã dậy chưa. Nếu dậy rồi để bác bảo cô ấy một tiếng. - Cảm ơn Trương bá!
Trần Khải vội vàng cảm ơn - Nếu tôi đoán không sai thì mới sáng sớm anh đã lái xe tới đây là muốn đưa đại tiểu thư đi làm phải không?
Sở Phàm hỏi ngược lại. Tần Khải cười đắc ý, nói:
- Đó là dĩ nhiên. Quan hệ của tôi với Tiêm Tiêm là rõ như ban ngày rồi còn gì. Lời này gã nói ra ý muốn bảo gã với đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đã được coi là một đôi, quan hệ gắn bó, chỉ còn chưa tiến tới cưới hỏi mà thôi. Sở Phàm nghe thấy Tần Khải khoe khoang, cười thầm, đi tới gần thấp giọng nói:
- Tôi hỏi anh mấy vấn đề, nếu anh có thể trả lời ngay thì quả thật quan hệ của anh với đại tiểu thư là không hề kém. - Hỏi đi!
Tần Khải tự tin nói. - Anh có biết phòng của đại tiểu thư được bày biện thế nào không? Anh có biết buổi tối đại tiểu thư thích mặc áo ngủ nào đi ngủ không? Anh có biết đại tiểu thư thích mặc loại nội y gì không? Tần Khải nghe xong câu hỏi mặt biến sắc, không kìm nỗi phẫn nộ, nói:
- Đê tiện, đê tiện! Quả thật là hạ lưu bỉ ổi! Thật không tin được mày lại là loại người bỉ ổi đến thế. Hừ, tao sẽ vạch trần cái bản chất hạ lưu của mày trước mặt Tiêm Tiêm. - Tiểu Tần, anh đừng ra vẻ đạo mạo nữa, đừng dối trá thế được không? Tôi thấy anh mới là người hạ lưu. Nếu tôi đoán không sai thì mỗi ngày anh đều mơ tưởng đến thân thể cô ấy ít nhất một lần, đúng không?
Sở Phàm thản nhiên nói. - Khốn nạn! Thằng ôn con này quả nhiên là nói quàng nói xiên. Hừ, mày còn chưa nói ra tại sao lại ở trong biệt thự Lam Hải đấy. Nhìn cái mặt mày cứ lấm la lấm lét, chắc chắc không phải là một người biết thân biết phận.
Tần Khải đỏ mặt, nói cũng to lên rất nhiều. - Anh đã quên lần trước, ở buổi tiệc tối đó, đại tiểu thư đã bảo tôi là người của nàng sao?
- Đại tiểu thư đã nói tôi là bạn trai cô ấy. Nếu không tôi làm sao biết được loại áo ngủ với nội y mà cô ấy thích mặc? - Hừ, cái loại nhà quê như mày mà cũng xứng làm bạn trai của Tiêm Tiêm sao? Cái mồm mày toàn những câu khó ngửi. Mày cứ chờ đấy, tao nhất định sẽ vạch trần bộ mặt ghê tởm của mày trước mặt Tiêm Tiêm!
Tần Khải thở mạnh, nói. - Đáng tiếc! Đáng tiếc là anh không mang theo máy ghi âm mà ghi lại những cái câu mà anh gọi là nói bậy kia. Nếu không thì với lời nói của anh, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ tức giận. Hậu quả cũng cực kì nghiêm trọng, không tin anh cứ thử mà xem.
Sở Phàm thản nhiên nói. Trong mắt Tần Khải thấp thoáng có vẻ phiền muộn, hắn lạnh lùng nói:
- Đúng là cái loại ko biết diễn trò, thô tục không chịu nổi. Tao không có thời gian cứ đứng đây mà cãi nhau với mày. - Haizz, anh Tần à, anh nghe tôi nói này. Anh việc gì phải tức giận nào? Anh nhìn lại anh đi, gái có chồng cãi nhau cũng chẳng ầm ĩ chua ngoa như thế. Tôi van anh, đừng luôn mồm chửi tôi đê tiện, hạ lưu. Không đổi được từ khác sao? Hơn nữa, chẳng lẽ anh chửi tôi hạ lưu để thể hiện ra vẻ cao thượng của anh?
Sở Phàm nói xong nhìn qua Tần Khải, chặc lưỡi tán dương:
- Tuy vậy nói thật, nhìn qua trông anh chả khác gì chó đội lốt người. Người như anh theo đuổi một số cô bé còn chưa lõi đời thì được. Còn nếu muốn theo đuổi đại tiểu thư ấy à? Xin lỗi nói thẳng nhá, anh chưa đủ tuổi! Tần Khải lạnh lùng hừ một tiếng, không để ý đến Sở Phàm, mà Sở Phàm thì lại đang có hứng nói tiếp:
- Đại tiểu thư thích nhất là nam nhân thành thục có khí chất. Không thể phủ nhận được là anh rất đẹp trai, nhưng thế thì làm được gì? Đẹp có mài ra mà ăn được không? Anh vẫn còn trẻ con lắm, còn chưa từng trải đến mức khống chế được bản thân mình. Cứ lấy vừa rồi làm ví dụ, bị tôi chọc giận lên không kiềm chế được, anh cảm thấy thế có thể được đại tiểu thư để ý sao. - Mày câm cái mồm thối lại được không? Mày chưa đủ tư cách dạy tao!
Tần Khải bực mình quát. Sở Phàm nghe vậy á khẩu một lúc, sau đó ra vẻ ngửi ngửi, nói:
- Thối sao? Đâu có thối, sáng nay tôi đánh răng rồi mà! Anh Tần à, có phải những người tự cho là cao cao tại thượng như anh đều thích coi người khác là thấp kém? Thật ra tôi thấy sống như anh quả là mệt mỏi, đeo một cái mặt nạ cho người ta thấy mình là người nho nhã. Chẳng lẽ chỉ vì giữ cái hình tượng đó mà một cô nàng gợi cảm xinh đẹp đến bên cạnh anh cũng giả bộ không thèm nhìn? Hay xinh đẹp thánh thiện như đại tiểu thư đứng ở trước mặt anh cũng không dám nhìn? Anh nhầm rồi, nước miếng của anh chảy ra hết rồi đó! - Câm mồm, mày tưởng mày có tư cách chửi bới trước mặt tao hay sao? Câm mồm mày lại, nếu không đừng trách tao quá khích!
Tần Khải rốt cục nhịn không được, chửi um lên. Tần Khải vừa mới phát tiết lửa giận như tháo cống xong thì đã thấy đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đứng ở cửa từ lúc nào. Gã cảm thấy rất kinh ngạc. Rõ ràng lúc Sở Phàm nói thì cô ấy còn chưa đi ra. Làm sao đúng đến lúc gã đang chửi bới um xùm thì cô ấy lại xuất hiện? Hơn nữa nhìn sắc mặt Kỷ Tiêm Tiêm, rõ ràng là đã nghe được hết lời gã nói! Sở Phàm đã nhìn thấy đại tiểu thư từ trước. Hắn ngập ngừng nói với nàng:
- Đại tiểu thư, là do tôi sai, tôi không nên chọc giận Tần tiên sinh. - Tiểu Sở, chuyện này không liên quan đến anh,
Đại tiểu thư nói xong, chậm rãi bước tới, rất bình tĩnh nhìn Tần Khải, lạnh lùng nói:
- Quản lý Tần, cho dù là tâm tình không tốt cũng không nên tới nhà của tôi mà trút giận lên đầu bạn trai tôi chứ? Hay anh cảm thấy khi dễ được bạn trai tôi cũng như là khi dễ được Kỷ Tiêm Tiêm tôi? - Tiêm Tiêm, không, không phải vậy, hắn………..
Tần Khải chỉ vào Sở Phàm đang đứng một bên, nói nhanh:
- Hắn, là hắn bôi nhọ anh thái quá, nên anh, anh mới phản bác lại! - Thật sao? Sao tôi lại không nghe thấy nhỉ? Tôi chỉ nghe thấy anh rất ngạo mạn trách mắng bạn trai tôi thôi, không phải là tôi nghe nhầm đấy chứ?
Đại tiểu thư liếc mắt nhìn Tần Khải, nói:
- Anh cũng không cần giải thích về việc này nữa. Tôi coi như nó chưa xảy ra. Tuy nhiên sau này xin anh tôn trọng bạn trai tôi một chút. Sớm như vậy mà quản lý Tần đã đến đây, có việc công ty cần báo gấp sao? - Tiêm Tiêm, em hãy nghe anh nói, anh ……….
Tần Khải bối rối nói. - Nếu là việc công thì đến công ty rồi nói. Nếu là việc tư thì xin lỗi, tôi không có thời gian. Giờ cũng không còn sớm nữa, quản lý Tần nên đến công ty đi thôi.
Đại tiểu thư hờ hững đáp. - Tiêm Tiêm, anh đến để đón em đi làm.
Tần Khải vội vàng nói. - Không cần, bạn trai của tôi đã ở đây. Anh ấy sẽ đưa tôi đi. Sau này anh cũng không cần đến đây nữa.
Kỷ Tiêm Tiêm nói xong liền xoay người đi vào trong biệt thự. Sở Phàm nhún vai, vỗ vai Tần Khải, vẻ an ủi nói:
- Không sao không sao. Cảm giác của anh lúc này tôi hiểu và thông cảm được. Có vài thứ không phải của mình thì có cố cũng không được, không bằng sớm buông tay, theo đuổi ước mơ của mình, sống cho tốt, anh bạn trẻ ạ. Sở Phàm nói xong cũng đi vào biệt thự Lam Hài. Tần Khải tức đến nổi cả gân xanh, thở phì phò, không kìm được đá cái cửa xe một phát, sau đó lái xe như điên mà đi mất. - Tiểu Sở, thật xin lỗi anh, lại lôi anh ra làm bạn trai của tôi, hy vọng anh không để bụng.
Đại tiểu thư đỏ mặt, nói với Sở Phàm. - Tất nhiên tôi sẽ không để bụng rồi. Đại tiểu thư chỉ cần gọi, tôi sẽ lập tức diễn theo ngay. Nhưng vừa rồi chúng ta diễn vẫn chưa đạt, đúng ra tôi phải nắm tay đại tiểu thư, mà không phải, đúng ra nên ôm eo cô, sau đó hôn lên mặt cô một cái, như vậy mới giống thật! Thật là sai lầm, đại tiểu thư, lúc đó thật không ngờ lại thiếu sót nhiều như vậy. Lần sau tôi sẽ nắm chắc cơ hội, diễn cho đoạn này càng giống thật càng tốt!
Sở Phàm nói đùa mà như thật. Đại tiểu thư nghe thấy vậy càng thêm đỏ mặt. Quả thực là nàng dở khóc dở cười, không kìm nổi cười một tiếng, mắng:
- Đồ quỷ sứ nhà anh, chẳng lẽ anh muốn được voi đòi tiên sao? Sở Phàm nhìn vẻ đẹp tuyệt mĩ của đại tiểu thư, thầm nghĩ, đúng là tôi muốn được voi đòi tiên đó! (DG: đòi cả Hai Bà Trưng ấy chứ ) )
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]