Khi đám người Cường ca nghiêng ngả lảo đảo thất bại rời đi, Lý Địch lớn tiếng nói:
- Các bạn, không có việc gì rồi, các ngươi tiếp tục vui chơi đi.
Lý Địch nói xong, lại quay lại Sở Phàm, giọng áy náy nói:
- Anh bạn, thật sự xin lỗi! Các vị đến đây vui chơi lại gặp chuyện thế này. Như vậy đi, phí tổn của các vị đêm nay đều do tôi mời, được không? - Ai dà, ông chủ Lý quá lời rồi. Xin ghi nhận ý tốt của ông. Dù sao thì đây cũng là việc kinh doanh của ông. Làm thế chúng tôi cũng cảm thấy không được thoải mái.
Sở Phàm khách khí nói. - Anh bạn nói như vậy chính là không nể mặt Lý mỗ rồi. Dù có thế nào thì nói phí tổn của các vị trong đêm nay tôi sẽ free hết, không phải chỉ là bồi thường cho các vị thôi đâu.
Lý Địch nói xong đột nhiên quay sang đại tiểu thư các nàng, thân thiện hỏi:
- Các quý cô không việc gì chứ? - Không việc gì. Vừa rồi ông chủ Lý ra mặt khuyên bảo thật sự là vô cùng cảm kích.
Đại tiểu thư cảm kích nói. Trong mắt Lý Địch hiện lên một tia vui vẻ. Gã cười rất tao nhã, nói:
- Tiểu thư quá khách khí rồi. Tôi làm như vậy cũng là đương nhiên. Đều do tôi quản lý không nghiêm nên mới phát sinh chuyện như vậy. Nếu không may mà các vị xảy ra chuyện gì thì tôi đây thật sự là xấu hổ vô cùng. Sở Phàm vẫn đang âm thầm quan sát Lý Địch, bởi vậy khi ánh mắt gã chợt lóe ra một tia vui vẻ thì hắn đương nhiên là chú ý tới ngay. Hắn cũng nhìn ra ánh mắt của Lý Địch đang nhìn về phía đại tiểu thư, luôn toát ra một vẻ cuồng nhiệt không kiềm chế, giống như là một gã thợ săn nhìn thấy một con mồi ngon lành. Sở Phàm đã đoán ra ý đồ của Lý Địch. Khi Lý Địch xuất hiện khuyên bảo, giải trừ mâu thuẫn giữa hắn với Cường ca thì hắn đã nhìn ra Lý Địch cũng không đơn giản là như vậy. Nhưng lúc ấy hắn còn không nhìn ra ý đồ của Lý Địch. Đến lúc này hắn đã biết mục đích của Lý Địch là đại tiểu thư, gã muốn theo đuổi đại tiểu thư, giống như là một thợ săn theo đuổi một con mồi! Một nam nhân giống như Lý Địch khẳng định là cao thủ sát gái. Từ thần thái của gã có thể thấy được chắc chắn là con mồi của gã là vô số kể, hơn nữa chất lượng còn rất cao. Cho tới hôm nay nữ nhân có thể được cao thủ sát gái như Lý Địch coi trọng đã không nhiều lắm. Mà nữ nhân có thể làm cho Lý Địch coi trọng, hơn nữa lại động tâm nữa thì lại càng ít. Không những thế, nữ nhân có thể làm Lý Địch coi trọng, và lại còn động tâm si mê cuồng nhiệt thì lại càng hiếm. Từ các dấu hiệu này cho thấy, không còn nghi ngờ gì, đại tiểu thư là dạng thứ ba, nghĩa là có thể làm Lý Địch coi trọng, và còn động tâm, hơn nữa si mê cuồng nhiệt - siêu cực phẩm nữ nhân! Đích xác người như Đại tiểu thư vốn là thế gian ít có, như là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp động lòng người, khí chất xuất chúng! - Ông chủ Lý, ông cho rằng miễn phí thôi là xong ư? Chúng tôi không cần suy tính về chút tiền này đâu. Cái chúng tôi cần chính là tâm tình. Ông cũng thấy đấy, vừa rồi những tên không đứng đắn này làm mất hết cả tâm tình đang vui vẻ của chúng tôi. Việc này ông định bồi thường như thế nào đây?
Nhị tiểu thư lớn tiếng hỏi. Lý Địch nhìn nhị tiểu thư, dường như hơi giật mình, rồi ôn hòa cười nói:
- Như vậy cô muốn tôi bồi thường như thế nào? - Đây là chuyện của ông không phải là của tôi. Hơn nữa nếu muốn tôi nói mà tôi lại bảo ông đem toàn bộ khu giải trí này bồi thường cho tôi thì ông chịu sao?
Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Lý Địch một cái, nói. - Tiểu Vân, đừng làm loạn.
Đại tiểu thư nhìn em gái mình vừa làm loạn lên, vội vàng ngăn cản, nói. - Ha hả, các cô là hai chị em à?
Lý Địch nhìn Đại tiểu thư, hỏi. - Đúng vậy, ông không phải mới phát hiện ra đấy chứ? Ánh mắt của ông nếu không có vấn đề thì vừa thấy đã phải biết chúng tôi là chị em rồi chứ.
Nhị tiểu thư vừa nói vừa kéo áo của Đại tiểu thư . - Khó trách khó trách. Như vậy đi, mời các cô đến phía quầy bar, các cô muốn ăn gì, muốn uống gì cũng được. Mặt khác, tôi thêm vào cho các cô một cái thẻ vàng được không?
Lý Địch mỉm cười nói. - Ông nói thẻ vàng loại VIP ư?
Tô Phỉ cao hứng hỏi. - Đúng vậy.
Lý Địch cười nói. - Wa, thật sự là quá tốt! Có thẻ VIP thì sau này chúng ta đến đây chơi sẽ được giảm giá đấy.
Trầm Mộng Lâm cũng hoan hô. - Ông chủ Lý, chúng tôi miễn cưỡng chấp nhận bồi thường của ông.
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đánh một trận thật vất vả. Anh có khát nước không? Chúng ta cùng đi tới quầy bar uống đồ uống đi! - Tiểu Vân, chúng ta ko nên gây thêm phiền toái cho ông chủ Lý nữa. Cũng không còn sớm, chúng ta trở về đi.
Đại Tiểu thư nói. - Kỷ tiểu thư, nếu cô không cho tôi cơ hội bày tỏ một chút tâm ý, như vậy tôi sẽ rất ái ngại. Mời! Cho dù là tôi kính các cô một ly cũng tốt.
Đôi mắt thâm thúy của Lý Địch trắng trợn nhìn chằm chằm vào Đại tiểu thư, nói. Đại tiểu thư tránh ánh mắt của Lý Địch, nhìn về phía Sở Phàm, dường như muốn hỏi.
Sở Phàm đột nhiên ha ha cười cười, nói:
- Nếu ông chủ Lý đã muốn như vậy thì chúng ta sao không nể mặt cho được? Nói thật tôi cũng khát, thật đúng là muốn cùng Lý lão bản làm một ly! Sở Phàm đã nhìn ra Lý Địch sở dĩ hào phóng như vậy như vậy khẳng định mục đích chính là vì Đại tiểu thư. Một khi đã như vậy thì trốn tránh không phải biện pháp tốt. Biện pháp duy nhất là cùng gã chính diện giao phong, đánh bại gã, làm gã biết khó mà lui, cho gã biết đại tiểu thư không phải là dạng mà gã có thể chạm vào! Nghe Sở Phàm nói như vậy thì Đại tiểu thư cũng không có gì dị nghị nữa. Đi tới quầy bar rồi, Lý Địch hỏi đại tiểu thư các nàng muốn uống gì, đại tiểu thư nói mình không khát bởi vậy sẽ không uống, còn nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm ba người đều tự gọi cho mình một ly đồ uống ưa thích. Lý Địch quay sang Sở Phàm, cười nói:
- AnhSở uống gì đây? - Uống rượu, tôi kính ông chủ Lý một ly.
Sở Phàm lạnh nhạt nói. - Được! Rất sảng khoái!
Lý Địch nói xong thì bên trong quầy bar bồi bàn liền lấy một chai whisky nhãn đỏ hiệu JOHNNIE WALKER. Loại whisky nhãn đỏ này là một trong những nhãn hiệu danh tiếng trên thế giới, thuộc loại có giá trị, rất xa xỉ. Sở Phàm thấy vậy mặt ngoài tuy không đổi nhưng trong lòng cũng âm thầm cả kinh, xem ra Lý Địch ra tay rất rộng rãi với đại tiểu thư. Biểu hiện hào phóng, cử chỉ tao nhã, khí chất thành thục, nam nhân như vậy không làm mê mẩn, điên đảo cả thần hồn của nữ nhân mới là lạ! Tuy nhiên nữ nhân cũng phân thành nhiều dạng. Có dạng tuy rất đẹp nhưng là nữ nhân tục tằn, bảo đảm lập tức sẽ bị nam nhân như vậy mê đảo. Nhưng gặp phải đại tiểu thư cao nhã, thành thục, xuất thân là mỹ nữ giàu có như vậy thì biểu hiện của Lý Địch còn không đủ để cho nàng động tâm! Trong hành động Lý Địch thì chúng ta cũng có thể suy ra một lý luận: Quá trình theo đuổi một đại mỹ nữ cũng chính là một quá trình đốt tiền. Yêu yêu đương đương một thời gian thì cái hầu bao của anh đảm bảo lập tức khô héo đi. Bởi vậy đề nghị các anh giai đa tình không có tiền thì đừng theo đuổi mỹ nữ nói chuyện yêu đương (Trong lĩnh vực này thì tác giả có đầy kinh nghiệm rồi. Cạc cạc, lạc đề, ha ha!). Lý Địch mang tới hai cái ly. Trong đó có một ly là mới lấy thêm, đưa một ly cho Sở Phàm, Sở Phàm nhận rồi cùng Lý Địch cụng ly, sau đó uống một ngụm. Chất rượu độc đáo, hương thơm thuần hậu quả nhiên không hổ là rượu nổi tiếng trên thế giới. - Ông chủ Lý, rượu này cũng uống rồi, trong lòng ông sẽ không có băn khoăn nữa chứ?
Sở Phàm nói xong quay qua Đại tiểu thư, bảo:
- Đại tiểu thư, chúng ta đi về thôi. - Ừ, đi thôi. Tiểu Vân, Tiểu Phỉ, chúng ta phải về thôi.
Đại tiểu thư nhìn Lý Địch một cái, nói. - Kỷ tiểu thư, để tôi đưa cô, à, tôi tiễn mọi người đoạn.
Lý Địch thâm ý sâu sắc nói, kỳ thật lời này của hắn là nói cho Đại tiểu thư nghe, câu nói sau kia chỉ là một câu khách sáo thôi. Đại tiểu thư tự nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của Lý Địch. Từ ánh mắt của gã nàng đã nhìn ra gã Lý Địch này không hề che dấu, thể hiện sự tán thưởng và ái mộ nàng. Chỉ là nàng làm ra vẻ như không thấy thôi. Nhưng đại tiểu thư là nữ nhân không giỏi khoản từ chối, bởi vậy trước yêu cầu của Lý Địch nàng nhất thời không biết trả lời thế nào. Lúc này Sở Phàm bước dài qua một bước, đứng trước mặt Lý Địch, nhìn đại tiểu thư một cái, rồi quay đầu nhìn Lý Địch nói từng chữ, từng chữ một:
- Không dám làm phiền ông chủ Lý. Tôi mới là người che chở cô ấy! Lý Địch nghe vậy thì sửng sốt. Lúc này Sở Phàm và đại tiểu thư các nàng đã đi ra khỏi khu giải trí, Lý Địch phục hồi tinh thần lại rồi khóe miệng như có thấp thoáng một tia cười. Hắn gọi một người thanh niên có thân thủ nhanh nhẹn trẻ tuổi ở phía sau đến, ghé vào tai gã nói nhỏ phân phó, gã thanh niên đó gật gật đầu, rồi đi ra ngoài. ********************. Sở Phàm mở cửa xe thể thao cao cấp Porcher của nhị tiểu thư rồi lên xe ngồi gần đại tiểu thư. Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ cũng đi về Biệt thự Lam Hải cùng ngủ chung với nhị tiểu thư. Bởi vậy nhị tiểu thư phải đi chung xe của Tô Phỉ. Cũng không biết hành động này của nhị tiểu thư là cố ý hay vô tình, tóm lại bên trong xe thiếu nhị tiểu thư thì Sở Phàm cảm thấy không khí là lạ! Đại tiểu thư ngồi cạnh người lái, nàng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe trôi nhanh, đôi mắt như mộng ảo, lại như làn thu thủy đang suy tư đến mức xuất thần. Khuôn mặt xinh đẹp dường như có một tia ửng đỏ, trong lòng nàng không bình lặng mà như có từng cơn sóng chập chờn. Tất cả là bởi vì một câu nói của Sở Phàm -- "Tôi mới là người che chở cô ấy!" Không biết tại sao khi Sở Phàm nói ra những lời này thì trong lòng nàng khẽ run lên, trái tim bỗng như loạn nhịp, dường như có chút kích động lại có chút hưng phấn, rồi lại thêm ấm áp và cả sự lo lắng! Đại tiểu thư không muốn nghĩ nhiều. Nàng cho rằng ý tứ trong lời nói của Sở Phàm là vì trách nhiệm của một vệ sĩ mà thôi. Mà sự thật cũng không cho phép nàng suy nghĩ nhiều lắm! Có những lúc, con người sống đơn giản được thì tốt hơn. Suy nghĩ nhiều quá thì chỉ thêm gánh nặng, sống cũng mệt mỏi! Sở Phàm cũng cảm thấy được bầu không khí khác lạ. Hắn đột nhiên quay sang nhìn đại tiểu thư. Đúng lúc này, đại tiểu thư cũng quay sang nhìn hắn. Ánh mắt hai người giao nhau khi đó không có bừng cháy như trong dự tính, mà lại có vẻ dịu dàng lưu động, Sở Phàm mở miệng nói:
- Đại tiểu thư. . - Vâng?
Đại tiểu thư nở nụ cười không nhiễm chút bụi trần, nhìn Sở Phàm. - Đại tiểu thư, cô đẹp quá!
Giọng điệu thực chân thành. Đại tiểu thư nghe vậy thì sắc mặt sửng sốt. Nàng vốn tưởng rằng Sở Phàm sẽ nói ra cái gì đó, không nghĩ tới lại là một câu như vậy. Đại tiểu thư mỉm cười, lúc này Sở Phàm lại khôi phục lại vẻ thành thật bình thường của hắn trước kia.
- Đại tiểu thư, cô với nhị tiểu thư đều là người tốt, đều là người mà tôi muốn bảo vệ, che chở.
Sở Phàm nhìn con đường phía trước, chân thành tha thiết nói. Một nỗi lo lắng lại dâng tràn trong thể xác và tinh thần của Đại tiểu thư. Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Sở Phàm. Đột nhiên lúc này Sở Phàm đang ngồi đó bỗng hát lên một câu ca trong bài "Người đàn ông cô đơn". "Vẫn đang biết rõ quay người lại sẽ có thể gặp được rất nhiều cô gái.
Vì sao lại thấy không nên nghĩ đến điều đó là tốt nhất. ..." Trong sự hoảng hốt, Đại tiểu thư dường như lại nghe thấy được thanh âm hùng hậu trầm thấp của Sở Phàm hơi có vẻ bi thương. Tiếng ca du dương, dường như đã len lỏi vào sâu trong tâm khảm của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]