Chương trước
Chương sau
Kim Triết Nguyên lúc này cũng cảm nhận được cỗ khí thế sắc bén phát ra từ người Sở Phàm, lúc này hắn mới chính thức đánh giá lại Sở Phàm. Hắn đột nhiên phát giác người trẻ tuổi ra vẻ bình thường này cũng không phải như vẻ bề ngoài, hắn nhận ra hắn không nhìn thấu Sở Phàm, ít nhất từ trước đến giờ hắn nhìn người không nhầm, nhưng hắn vẫn không nhìn ra Sở Phàm có năng lực gì.
- Ý Kim hội trưởng là vừa rồi tôi không nên ra tay ngăn cản Trương Uy tập kích sau lưng sao? Để tên tiểu nhân đánh lén Trương Uy cho hiệp hội Tae Kwon Do trừng phạt?
 
Sở Phàm trầm giọng hỏi.
- Trương Uy thuộc hiệp hội Tae Kwon Do chúng tao, tất nhiên là do chúng tao trừng phạt.
 
Kim Triết Nguyên nói.
- Như vậy tôi thật muốn hỏi một chút, nếu tôi không ra tay ngăn cản cú đá của Trương Uy, như vậy cổ của Lôi Chiến sẽ bị đá vào, khả năng xương sống cổ của hắn khả năng sẽ bị đá gãy, vậy thì cả đời hắn vĩnh viễn không đứng dậy nổi, Kim hội trưởng nghĩ thế nào đây?
 
Sở Phàm lạnh lùng hỏi.
Kim Triết Nguyên nghe vậy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, lạnh nhạt nói:
 
- Mày quá lời rồi đó! Hội viên hiệp hội Tae Kwon Do chúng tao ra chân đều biết nặng nhẹ, hơn nữa, đã có đảm lượng đến sân đấu này thì tất nhiên phải có tâm lý có thể bị đánh tàn phế.
Sở Phàm nghe vậy nhướng mày nói:
 
- Tập võ là bởi vì phát huy tinh thần võ thật, cường kiện thân thể, dĩ hòa vi quý mà không phải là tranh cường háo thắng, đấu đá ngươi chết ta sống trên sân đấu. Hơn nữa, núi cao còn có núi cao hơn, chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy Kim hội trưởng cũng không hiểu ư?
- Tao hiểu rồi, ý của mày là mày cao hơn so với tao đúng không? Như vậy tao muốn cùng mày luận bàn!
 
Kim Triết Nguyên hừ lạnh, bắt đầu khởi động tay chân đứng lên, một bọ dáng hoàn toàn không để Sở Phàm vào mắt.
Lời vừa nói ra liền ngay lập tức được hội viên hiệp hội Tae Kwon Do cao giọng phụ họa, họ hô ta khẩu hiệu, nhất nhất yêu cầu hội trưởng Kim Triết Nguyên ra tay giáo huấn Sở Phàm và Lôi Chiến một chút.
- Kim hội trưởng thân là đai đen nhị đẳng, đối với động tác và kỹ thuật của Tae Kwon Do đã tương đối thành thục, tôi hoàn toàn nhận thức được thực lực của anh. Nhưng tôi sẽ không đấu với anh.
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói. (cái gì mà lạnh nhạt lắm thế -DG)
- Đây không phải là sợ không dám đánh đấy chứ? Vừa kiêu ngạo như thế còn tưởng là cũng có bản lĩnh, thế mà vừa thấy hội trưởng của chúng tao liền muốn rút lui!
- Đúng vậy, hôm nay các ngươi sỉ nhục hiệp hội Tae Kwon Do chúng ta, chẳng lẽ một câu không đánh là xong? Chúng tao không đồng ý!
- Đúng, muốn đi cũng được, nhưng trước hết phải xin lỗi hiệp hội Tae Kwon Do và hội trưởng của chúng tao đã!
……………………………………….
Đám hội viên hiệp hội Tae Kwon Do bên kia đều kêu gào đứng lên, một bộ hùng hùng hổ hổ, hơn nữa bọn họ còn đem Sở Phàm và Lôi Chiến vây lại, rất có thể khi Sở Phàm cự tuyệt tham chiến sẽ quần ẩu bọn Sở Phàm.
Lôi Chiến trời sinh nóng tính, nhìn người của hiệp hội Tae Kwon Do càn rỡ như thế liền nhẫn nại không nổi, liền động thân mà ra, tức giận nói:
 
- Muốn đánh thì hướng tao mà đánh. Chuyện hôm nay đều do tao mà ra, không quan hệ đến người khác, chúng mày muốn đánh thì đến đây!
- Chà, tên tiểu tử này còn nổi tính anh hùng à? Tối thôi, các huynh đệ, cùng nhau lên đánh cho tên này tàn phế đi!
 
Người của hiệp hội Tae Kwon Do liền lớn tiếng kêu la muốn xông tới.
Lập tức hội viên hiệp hội Tae Kwon Do đang vây quanh đều mãnh liệt tiến lên, lúc này Sở Phàm đem Lôi Chiến kéo sang một bên, hét lớn:
 
- Đều dừng lại cho tao! Chúng mày định làm gì hả? Muốn quần ẩu chăng? Chúng mày đến học đại học hay là đến để đánh nhau? Chẳng lẽ chúng mày đều quên đi nguồn gốc sao? Chúng mày là con cháu Viêm Hoàng, thế mà lại vì một thứ Tae Kwon Do của bổng tử chó má mà muốn quần ẩu một người đồng bào? Thật sự đáng chê cười! Nguyên tao rất kính nể học sinh của đại học Yến Hoa, nhưng hôm nay thấy biểu hiện của chúng mày như thế lại làm tao vô cùng thất vọng. Chúng mày ngạo mạn, càn rỡ, kiêu ngạo, không hề xứng là sinh viên đại học Yến Hoa!
Tiếng quát này của Sở Phàm liền khiến cho hội viên hiệp hội Tae Kwon Do ngớ ra. Giờ khắc này họ phát giác rằng người trẻ tuổi có vẻ bình thường đúng là có một cỗ khí thế khiến cho người ta không dám đối mặt. Bọn họ ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào.
Sở Phàm đưa ánh mắt sắc bén nhìn ra bốn phía, tiếp theo nói:
 
- Càng làm cho tao cảm thấy kinh ngạc chính là chúng mày không ngờ lại tôn trọng một môn Tae Kwon Do của Hàn Quốc, võ thuật Trung Quốc chúng ta có lịch sử lâu đời, bác đại tinh thâm, giống như biển rộng, sâu không lường được, các loại môn phái, chi phồn điệp mậu, ví dụ như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga My, Nội Gia Quyền, Tự Nhiên Môn. Tùy tiện liệt kê vài môn phái này bàn về quyền cước chưởng pháp đều thuộc hạng nhất đẳng, hơn xa so với Tae Kwon Do. Các người vì sao không tôn sùng võ thuật truyền thống Trung Quốc mà lại đi sùng bái Tae Kwon Do của Hàn Quốc chứ?
Một bên Kim Triết Nguyên nghe vậy trong lòng lửa giận đã dâng cao vạn trượng. Vì khẩu khí nói chuyện của Sở Phàm quả thực là hạ thấp Tae Kwon Do của Hàn Quốc bọn họ không ít, hắn không nhịn được nữa, tức giận nói:
 
- Nếu mày cho rằng võ thuật quốc gia chúng mày lợi hại như vậy, vậy mày dám luận bàn tỉ thí với tao một phen không?
Lúc này hội viên hiệp hội Tae Kwon Do cũng bắt đầu đứng lên:
 
- Đừng nghe hắn thổi phồng, mày cho là bây giờ vẫn còn là thời đại Lý Tiểu Long à? Hiện tại chỉ còn Tae Kwon Do, Không Thủ Đạo, Thái Cực Quyền gì đó, ở đâu nghe ra cái gì công phu Thiếu Lâm, Võ Đang!
- Đúng vậy, mày đem võ thuật quốc gia nói như vậy thì tỉ thí với hội trưởng của chúng tao đi, hiển lộ thân thủ cho chúng tao xem!
 
Một hội viên hiệp hội Tae Kwon Do lớn tiếng hét lên.
Kim Triết Nguyên nhìn toàn bộ người của hiệp hội Tae Kwon Do đang trợ uy cho hắn, hơn nữa vì Sở Phàm đối với Tae Kwon Do toát ra vẻ khinh thường nên hắn quyết tâm cũng Sở Phàm đánh một phen, cho Sở Phàm biết Tae Kwon Do của Hàn Quốc bọn họ lợi hại như thế nào!
Sở Phàm nhìn hội viên hiệp hội Tae Kwon Do lắc đầu, liền trầm giọng nói với Lôi Chiến và ba người bạn cùng phòng:
 
- Chúng ta đi thôi, không cần ở lại đấu khẩu với bọn chúng làm gì!
Nói xong liền muốn đi ra ngoài, tuy nhiên hội viên hiệp hội Tae Kwon Do làm sao dễ dàng để cho bọn Sở Phàm đi như thế? Toàn bộ liền đứng lại thành một khối, không nhường đường, hơn nữa lúc này Sở Phàm cảm thấy bờ vai của mình bị một bàn tay gắt gao kiềm trụ. Hắn quay đầu lại liền thấy được ánh mắt phẫn nộ cùng với khinh rẻ của Kim Triết Nguyên.
- Kim hội trưởng, anh có ý gì vậy?
 
Sở Phàm giọng không nóng không lạnh, đạm nhạt hỏi!
Sở Phàm bình thường nói chuyện cùng chó mèo chính là loại giọng điệu không nóng không lạnh, bình tĩnh như mặt nước này.
- Hoặc là mày tỉ thí với tao một hồi, hoặc là mày phải lên mạng thanh minh, hướng Đại Hàn đế quốc của tao xin lỗi! Hơn nữa tao còn muốn mày trịnh trọng hướng tao cúi đầu nhận thua, như vậy tao sẽ buông tha cho mày!
 
Kim Triết Nguyên ánh mắt chớp động, phẫn nộ, đùa bỡn, coi rẻ, trào phúng, trong miệng nhả ra từng chữ một.
Một nam nhân có thế sống trên đời không nhà không cửa, không xe cộ, không có nữ nhân, thậm gì cái gì cũng có thể không có nhưng có hai dạng không thể không có – tôn nghiêm và bằng hữu!
Một người sống có tôn nghiêm, cho dù là một tên ăn mày bên đường cũng được người ta tôn trọng; một người không có tôn nghiêm thì cho dù địa vị của ngươi có cao đến đâu vẫn bị người khác khinh bỉ.
Bằng hữu cũng giống như thế, một người sống mà không có bằng hữu thì đúng là không thể hưởng hết lạc thú sinh mệnh, bọn họ vĩnh viễn đều không thể có kiểu nâng cốc, uống hết bát lớn sảng khoái, thoải mái!
Bằng hữu chân chính cũng không phải là từ miệng nói mà phải khắc ghi vào trong tâm; bằng hữu chân chính không quan tâm ngươi xuất thân nghèo hèn hay cao sang, cho dù là ngươi từ trên đám mây rơi xuống, người ngày xưa ngươi gọi là "bằng hữu" đều bỏ ngươi, người xung quanh ngươi đều cười ngươi, chế nhạo ngươi thì bằng hữu chân chính của ngươi vẫn sẵn sàng có một chai rượu hai cân thịt đợi ngươi để chè chén!
Ánh mắt Kim Triết Nguyên không chỉ coi rẻ tôn nghiêm của Sở Phàm, không chỉ thế hắn còn coi rẻ võ thuật Trung Quốc. Điều này khiến Sở Phàm không thể nhịn được nữa!
Ánh mắt Sở Phàm trầm xuống, chậm rãi nói:
 
- Xin lỗi Đại Hàn đế quốc? Ngại quá, tao chỉ biết có cái gì gọi là bổng tử quốc, không biết cái gì gọi là Đại Hàn đế quôc!
Lúc này Sở Phàm đã muốn bùng nổ, Kim Triết Nguyên vô cùng ngạo mạn, vô lễ khiến cho hắn cực kì khó chịu. Chỉ là một tên bổng tử quốc lưu học sinh thế mà lại dám càn rỡ như thế ở Trung Quốc. Chỉ là một cái đai đen nhị đẳng mà thôi, lại dám ở Trung Quốc ta càn rỡ!
Trong lòng Sở Phàm yên lặng thì thầm:
 
"Sư phụ, người luôn bảo đệ tử phải tiềm long thận dụng, chỉ là hôm nay đệ tử không thể nhịn được nữa, vì vinh quang võ thuật Trung Quốc, đệ tử phải ra tay giáo huấn tên càn rỡ này một trận!"
- Không ngờ mày dám nhục mạ đế quốc Đại Hàn của tao. Nhất định tao sẽ làm mày trả giá nặng nề!
 
Kim Triết Nguyên sắc mặt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
- Tao chỉ khuyên mày một câu!
 
Sở Phàm nhìn Kim Triết Nguyên chằm chằm, giống như là nhìn một thứ rác rưởi, giọng điệu trầm thấp nói.
Kim Triết Nguyên cũng căm tức nhìn Sở Phàm, trên mặt biểu tình phẫn nộ không thôi.
- Tốt nhất đừng ép tao ra tay!
 
Sở Phàm nói xong đầu vai rung lên, lập tức chấn bay tay phải của Kim Triết Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.