"Không cần." Trình Liệu lại rửa tay, rút khăn giấy ra tùy tiện lau qua hai cái, "Chuyện nhỏ thôi. " 
Bị hắn từ chối, Lâm Nguyên Dã cũng không nói gì nữa. Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn chiếc khăn giấy thấm ướt bị người đàn ông vo thành cục ném vào thùng rác ở góc tường. 
Khối giấy hoàn hảo rơi vào thùng rác, đường cong cánh tay hơi giãn ra khi hắn dùng lực để lại những hình ảnh không thể quên được trong đầu Lâm Nguyên Dã. 
Hai người một trước một sau đi ra khỏi toilet, trở về khu vực ghế ngồi trong quán bar. 
Trình Liệu trở về ngồi chỗ ngồi của mình, Lâm Nguyên Dã nhìn từ xa đã thấy, do anh tự tiện rời khỏi chỗ ngồi lại không có người trông coi, nên ghế đôi trong góc mà anh chiếm được đã bị một người khách xa lạ ngồi vào. 
Anh không chút do dự đi tới cạnh Trình Liệu, dừng lại, "Ngại quá." 
Cuộc trò chuyện trên bàn đột nhiên im bặt, mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn anh. Lâm Nguyên Dã không có định quay đầu nhìn Trình Liệu, chỉ áy náy nhìn những người khác, "Chỗ của tôi có người khác ngồi, tôi có thể ngồi chung với các anh được không? " 
"Không sao không sao." Có một người đàn ông lớn tuổi lập tức lên tiếng, mấy người còn lại nhao nhao di chuyển chỗ ngồi theo lời ông ấy. 
Lâm Nguyên Dã có chút kinh ngạc. Đập vào mắt anh là mấy người có tướng mạo thật thà chất phác, anh tưởng với dáng người và diện mạo như Trình Liệu, ít nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-cau/2679542/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.