Qua một đêm hắn cũng tỉnh lại.
Lúc hắn tỉnh dậy mở mắt ra thì đã thấy tỷ hắn đang lấy tay chống cằm ngẹo đầu xem hắn. Hắn hiếu kì lên tiếng hỏi:
"Tỷ nhìn gì mà chăm chú vậy"
Lam Vũ cũng không lên tiếng mà vẫn ngắm nhìn hắn như thấy sinh vật lạ,cuối cùng phun ra một câu làm hắn suyết ngất.
"Tam đệ, đệ có phải tiên tử không đệ thật đẹp"
Nhìn tỷ tỷ, hắn cũng không nói gì. Hắn nghi ngờ con ngốc hàng này nhìn thì có vẻ bình thường sao lai manh manh thế nhỉ, có hay không nàng mắc bệnh nan y gì rồi. Một lúc sau tỷ hắn vẫn nhìn hắn chảy nước miếng trông ghê ghê, Hắn bèn phải nói:
"Tỷ ta đối, chuẩn bị cho ta nồi cháo gà mà"
Lam Vũ lại ngẹo đầu 3s sau nàng mới hỏi một cách không xác định:
" Gà là gì? "
Xuân Đức: "...."
" Thôi tỷ làm cho ta ít thức ăn nhẹ đi"
Rồi hắn nhắm mắt nằm xuống không để ý tới người tỷ tỷ ngốc manh bên cạnh nữa. Một lúc sau thì nghe tiếng khép cửa lại, hắn nhớ lại ngày hôm qua bị đàn sói rượt chạy không kịp nhặt dép mà lạnh cả lòng. Kiểm tra thân thể thì thấy hoàn hảo không mất miếng thịt nào chỉ có thể lực là chưa hồi phục thôi.
Cọt kẹt, Cọt kẹt
Một tiếng mở cửa ra, vị phụ nhân bây giờ là mẹ của hắn đang bưng một bát cháo thịt vào, ngửi được mùi thịt này hắn tinh thần hẳn lên, ngay lập tức hắn ngồi dậy mở miệng chào hỏi:
"Phu nhân tốt"
Phụ nhân kia nhìn hắn tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/193876/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.