Chương trước
Chương sau
Nghe được âm thanh phẫn nộ này thì người nơi này không ai là không sợ hãi, một đám đều là lạnh run, đến ngay cả tên đội trưởng có tu vi Bán bộ Hằng Vương Tiên Cảnh cũng là như thế, Xuân Đức cũng không ngoại lệ, hắn lúc này so với người khác càng là tỏ ra run sợ không thôi, hắn còn nhân lúc mọi người không để ý bỏ chạy.
Đương nhiên cái này cũng chỉ là Xuân Đức bày trò mà thôi, chứ hắn thì làm quái gì biết sợ, hắn làm vậy cũng chỉ là để cho giống mọi người mà thôi, tại hắn diễn nhập tâm quá nên vậy.
Theo đúng như kịch bản từ trước, Xuân Đức vừa chạy được tầm mấy chục mét thì tử bên dưới lòng đất ở nơi xa bay vọt lên bốn thân ảnh, khí tức trên thân thể bốn người này tán ra lập tức bao trùm phương viên mấy ngàn dặm quanh đây.
Cùng lúc này một người trong số đó hét lớn:
“ Ai cũng không được chạy.”
Vừa hét lớn như vậy thì người kia liền muốn xuất chưởng về phía Xuân Đức đang bỏ trốn nhưng Xuân Đức nào để cho hắn xuất thủ, Xuân Đức lúc này đang tính bay chạy lập tức quay đầu lại nhảy vào bên trong đám đông cường giả nhân tộc nơi đây.
Người kia thấy hắn như vậy thì cũng không có ra tay nữa. Tiếp đó một nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, khuôn mặt xinh không tỳ vết, thân hình ma dụt, trên cơ thể mặc một bộ hồng phấn quần áo bước ra.
Nàng ở trên cao, ánh mắt băng lãnh nhìn mấy trăm người phía bên dưới hỏi:
“ Nơi đây là có chuyện gì? Ai nói cho ta biết nơi đây là có chuyện gì xảy ra?”
Người bị ánh mắt của nàng ta nhìn đến thì toàn bộ ngơ ngác lắc đầu, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi khó có thể hình dung, một đám không ngừng mà lui về phía sau, Xuân Đức cũng học theo mọi người đồng thời lắc đầu, nhưng nội tâm hắn thì đang cười ha hả.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
“ Ha hả. Hóa ra tất cả những thứ bên dưới đều là của các ngươi sao, như vậy ta thật tâm cảm ơn các người à. Hắc hắc. Nhưng mà các ngươi không nên tinh tướng trước mặt ta à, tưởng mình oai phong lắm sao. Cứ để mấy người các ngươi phách lối một hồi, có cơ hội thì ta cũng tiễn các người lên đường luôn.”
Trong lòng hắn thì đang ác ý suy nghĩ cùng không ngừng tìm cơ hội để ra tay đánh lén, thực sự mà nói hắn hiện tại rất thích đánh lén, ám toán người khác, công sức bỏ ra nhỏ nhưng lại vẫn có thể giết chết được đối phương. Hắn cảm thấy đánh lén không có gì xấu, ngược lại còn là phương thức vô cùng diệu dụng.
Lệ ở trên cao nhìn xuống, nhìn thấy tất cả mọi người đều lắc đầu thì trong đôi mắt của nàng như phun ra lửa, sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi, càng lúc càng âm trâm, toàn thân nàng lúc này bắt đầu lan tràn ra một cỗ thê lương khó nói nên lời, cảm nhận được cổ thể lượng này thì mọi người vậy mà có xúc động muốn khóc.
“Cho rằng không nói ta liền không có cách nào biết sao, hừ, đám nhân loại các ngươi vẫn là như vậy, một lũ hèn mọn, ngu dốt cùng cứng đầu, không giết một vài tên thì các ngươi không biết địa vị của bản thân.” 
Nàng ta vươn ra bàn tay trắng như ngọc, lâm không chỉ tay xuống, chỉ về một tên cao thủ Tinh Vương Tiên Cảnh thất trọng, ngay lập tức, tên cao thủ kia liền bị hút bay lên không trung bay đến trước mặt Lệ, tên cường giả Tinh Vương Tiên Cảnh kia cảm thấy cả người bị hạn chế không thể cử động thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn lúc này điên cuồng giãy giụa nhưng mặc hắn giãy giụa gào thét như thế nào cũng vô dụng.
Lệ lúc này không nói thêm một lời, bàn tay trắng như ngọc của nàng cắm thẳng vào bên trong đầu của tên kia bắt đầu sưu hồn nhưng sau một khắc thì sắc mặt của nàng liền trở nên khó coi vô cùng.
“ Hừ, lại là thứ này, linh hồn phong cấm,khá lắm nếu đã không cách nào sưu hồn thì ta ta liền bắt đầu giết từng cái từng tên một. Giết cho đến lúc các ngươi chịu nói ra thì thôi.”
Nàng ta ánh mắt như dao lạnh lùng nhìn người tên tu sĩ Tinh Vương Tiên Cảnh kia, năm ngón tay bóp mạnh lại một cái, tên tu sĩ kia đến hét thảm cũng không kịp hét liền đã nổ tung, hóa thành một làn sương máu.
Sau khi giết xong một tên nàng ta lại nhìn xuống phía bên dưới, bắt đầu đảo qua tất cả mọi người, tìm kiếm kẻ không may tiếp theo.
Rất nhanh liền lại có nạn nhân tiếp theo, người kia chính là nữ tử lúc trước nói chuyện cùng với Xuân Đức, nàng ra sợ hãi vô cùng miệng liên tục nói:
“ Đại nhân, đại nhân, ta không biết gì thật mà, đại nhân tha cho ta đi, đại nhân, cầu xin đại nhân tha cho ta một mạng đi, ta nguyện làm cẩu cho đại nhân cả đời.”
Lệ nghe được nữ tử kia cầu xin thì lạnh lùng một đập, ngọc thủ vươn ra đập lên thân thể của nữ tử kia.
“ Ầm ầm …”
Nữ tử kia đang cầu xin lập tức im bặt mà dừng, dưới một chưởng của lệ nàng ra liền bị đánh cho cho tứ phân ngũ liệt, tàn chi bay tán loạn khắp nơi.
Giết người xong, Lệ lạnh lùng nói:
“ Thứ cặn bã như ngươi cũng muốn đi theo bản thánh tổ làm chó, ngươi cũng xứng sao.”
Tiếp đó nàng lại liên tục giết mấy chục người, người nào cũng bị nàng một chưởng đánh nát thân thể chết đến không thể chết thêm, với thêm một điều đặc biệt nữa là nhưng người nàng giết trước kia không lâu đều từng nói chuyện qua với Xuân Đức.
Lúc này đây ngoại trừ Xuân Đức là còn sống thì đám người đã từng có qua chút giao thiệp với hắn lúc này đều đã chết sạch rồi, chết không còn lấy 1 người.
Lệ sau khi giết xong một đám đông tu sĩ đột nhiên lại phán một câu xanh rờn. Nàng ta cười lạnh lùng nói: 
“Xem thế là đủ, quả nhiên nhân loại là một đám máu lạnh vô tình, nhìn thấy nhiều như vậy đồng bạn trước mắt bản thân chết đi, vậy mà đám các ngươi dĩ nhiên không có người nào lộ ra một chút ưu thương, chỉ có thần sắc vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác.”
Nụ cười trên mặt nàng đột nhiên biến mất, trong mắt hàn quang hiện lên, khóe miệng hiện ra nụ cười gằn mười phần dữ tợn:
“ Đã vậy các ngươi đều không cần sống nữa, chết hết đi cho ta.”
Nhưng đúng vào lúc này dị biến đột nhiên phát sinh, bầu trời phía bên trên ma vân đột nhiên trở nên vặn vẹo, cùng lúc đó một âm thanh như gần như xa truyền đến:
“ Một đám ma vật thấp hèn cũng dám tại tiên giới làm càn, các ngươi tốt nhất vẫn là nhanh cút về cái ổ chó của các ngươi đi, bằng không đợi lúc lão phu ra tay thì có hối hận cũng đã muộn.”
Thanh âm vừa hạ xuống,tiếp đó tất cả ma vân đều bị xé làm hai cùng lúc đó một thân ảnh hiện ra.
Người đến mặc một bộ áo bào màu trắng, bên hông cột một đai lưng màu đen, mái tóc dài tới thắt lưng, khuôn mặt có phần già nua, hai mắt thâm thúy sắc bén, như Tinh Nguyệt lâm không, một bộ cao nhân đắc đạo.
Cảm nhận được khí tức từ người vừa mới xuất hiện, Lệ, Dực, Vũ, Huyết đều không khỏi cả kinh đến biến đổi sắc mặt, bốn người không hẹn mà cùng đồng thanh quát lạnh.
“ Người tới là người nào?”
Lão giả mới tới nhìn bốn người Lệ, Dực, Vũ, Huyết thì cả người tản mạn ra sát khí dạt dào, hắn cũng không cũng không trả lời câu hỏi của bốn người mà hừ lạnh nói:
“ Đám ma vật đáng chết các ngươi cũng có tư cách hỏi lão phu câu đó sao, một lũ hạ đẳng thấp hèn.”
Trong giọng nói của lão giả mang theo sự trào phúng cùng miệt thị không hề che giấu, cái bộ dạng này, cái biểu hiện này so với đám người Lệ lúc trước không khác nhau gì cả, giống như ý đúc.
……
Xuân Đức ở bên trong đám người nhìn thấy cùng nghe thấy như vậy thì trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ: “ Các ngươi đều là lũ thấp hèn cả.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.