Chương trước
Chương sau
Ở bên ngoài. Xuân Đức cùng với ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma một lần nữa lại đi ra bên ngoài, xuất hiện ở nơi đánh nhau trước kia, nơi này ở bên trong đã không còn cái gì ngoại trừ một đống hỗn loạn.
Vừa đi ra ngoài thì Bóng Ảnh liền hỏi:
“ Chúng ta hiện tại đi đâu nữa đại ca.”
Xuân Đức dùng tay xoa xoa cái cổ của mình một chút rồi nói:
“ Đi tìm hai con chuột kia, mà cũng không biết hai con chuột kia ở nơi nào rồi.”
Xuân Đức lời vừa hạ xuống thì cánh cửa đại môn cách đó không xa bắt đầu từ từ được mở ra, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra phát ra tiếng động “ Ầm ầm…”
Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức cùng với ba người khác nhanh chóng ẩn nấp vào bên trong không gian vong linh.
“ Ầm ầm…”
Đại môn nặng nề hoàn toàn được mở ra, cùng lúc đó ở bên trong không gian vong linh nhìn ra ngoài, Xuân Đức lại nhìn thấy người quen cũ.
Hắc Huyền, Thiên Ứng Long còn có một vài người nữa mà hắn không biết tên.
Có điều lúc nhìn đến đám người này thì Xuân Đức không khỏi nhíu mày lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, khí tức trên thân mấy kẻ này dụ dị vô cùng.
“ Mấy tên này sẽ không phải bị người chiếm đoạt thân thể rồi chứ? Bóng Ảnh, đệ cảm thấy sao?”--- Xuân Đức hỏi.
Bóng Ảnh ở bên cạnh lắc đầu nói:
“ Đệ cũng không biết nữa, không nhìn ra điểm gì đặc biệt cả. Đại nói bây giờ nên làm gì tiếp theo.”
Xuân Đức nghe Bóng Ảnh nói vậy thì cả người tản mạn ra khí tức vô cùng tà ác, hắn nham hiểm nở nụ cười.
“ Cũng để cho đám kia biết một chút cảm giác bị người đánh lén đi, cũng phải có đi có lại mới toại lòng nhau.”
…..
Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long sau khi đi vào bên trong này liền cảm nhận được điều gì đó không đúng, nhìn mặt đất bị đánh cho nứt vỡ, lại nhìn mấy cái hố hình người bên trên bức tường thì cả hai đều không khỏi cau mày lại.
Hắc Huyền nhăn mày nói:
“ Ta để lại truy hồn ấn bên trên người của Bạch Tố Y cùng Lăng Thanh Phàm, ấn ký chỉ dẫn tới nơi này như vậy hai người bọn họ đâu. Nơi này lại là có gì xảy ra vì sao có nhiều vết tích chiến đấu như vậy.”
Thiên Ứng Long ở bên cạnh nói:
“ Ta cũng nào có biết được là làm sao nhưng trước hết cứ tìm kiếm xung quanh cái đã nhìn xem có manh mối nào không.”
Nhưng đúng vào lúc này mấy người phía sau hắn đồng thời ngã xuống đất.
“ Bịch bịch bịch..”
Hai người Hắc Huyền cùng Thiên Ứng Long nghe thế thì đều ngạc nhiên quay lại nhìn, nhìn thấy mười mấy tên đi theo sau bọn họ lúc này đều đã chết sạch thì sắc mặt đều là đại biến.
Những người kia cả người nhanh chóng hủ hóa, thoáng cái thân thể máu thịt trên người rơi lả tả trên mặt đất biến thành một đống nước đen, nhìn mà ghê người. Không qua mấy cái hô hấp thì đến xương cốt của bọn hắn cũng bốc hơi sạch.
Giống như là cảm ứng được điều gì đó, Hắc Huyền kinh sợ nói:
“ Nơi này có độc, chết tiệt đây là thứ độc gì làm sao bá đạo như vậy?”
Hắc Huyền còn chưa nói xong thì cả người hắn liền bắt đầu trở nên tím đen, toàn thân hắn nhanh chóng mục nát, lớp thịt bên ngoài cơ thể hắn liên tục tróc ra thành từng mảng sau đó rơi xuống phía bên dưới hóa thành từng vũng máu đen.
Cảm nhận được thân thể đã không thể còn cứu vãn được nữa, Hắc Huyền trực tiếp từ bỏ thân thể của hắn, linh hồn của hắn bay ra ngoài thân xác sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng linh hồn hắn chưa chạy được bao xa liền cảm thấy một cổ ăn mòn ý thức nhanh chóng xâm lấn linh hồn hắn. Hắn chưa kịp thét lên thì ý thức triệt để bị ăn mòn toàn bộ.
Về phần Thiên Ứng Long thì đã sớm chết, thân thể hắn lúc này hóa thành một bãi máu đen, chỉ còn lại kim cốt nằm ở trên mặt đất, về phần linh hồn của hắn cũng giống như Hắc Huyền, bị ăn mòn toàn bộ ý thức, trôi nổi bất định bên trong không gian nơi đây.
Cùng lúc này, Xuân Đức lại một lần nữa từ bên trong không gian vong linh đi ra, nhìn hai bộ kim cốt(xương cốt màu vàng) đang phát kim quang trên mặt đất thì mỉm cười nói:
“ Hai bộ xương này để xây dựng trụ cột Bạch Cốt Tế Đàn cũng rất không tệ. Hắc hắc.”
Nguyên Ma ở bên cạnh lúc này cũng là cười gằn nói:
“ Hai tên này năm lần bảy lượt muốn ám hại đại ca nhưng không thành, bây giờ đại ca vừa dùng một ít chiêu số liền khiến cho hai tên kia phơi thân nơi đây. Đáng lý đại ca không nên giết hai tên này đơn giản như vậy, đáng lý phải bắt lại sau đó từ từ hành hạ.”
Bóng Ảnh thì than thở:
“ Đại ca sắp thành tựu thiên địa độc thân, độc tố bên trong thân thể lại mạnh hơn không ít, đến ngay cả Thiên Vương Tiên Cảnh không may hít phải thì cũng chết không thể nghi ngờ, thảo nào lần trước Tiểu Y chỉ dùng một chút nhỏ độc tố liền khiến cho một tên Hằng Vương Tiên Cảnh tám tầng bất lực rồi.”
Tiến lại gần thu về hai bộ kim cốt, lại tịch thu đống nhẫn không gian bên trên mặt đất, dùng hồn niệm quét qua Xuân Đức không khỏi nhếch môi cười nói:
“ Mấy tên này ngược lại rất giàu có đây, bên trong nhẫn không gian của đám này tài nguyên có thể nói là còn hơn cả một thế lực cỡ trung rồi.”
Tiếp đó Xuân Đức lại gọi ra A Trân, vừa đi ra ngoài thì A Trân liền hướng hắn muốn thức ăn, Xuân Đức cũng không keo kiệt, hắn cắt cổ tay cho máu chảy ra. A Trân thấy vậy thì vui mừng nó liên tục cắn nuốt máu tươi từ bên trong thân thể Xuân Đức chảy ra.
Sau đi đã cảm thấy đủ thì A Trân lập tức phun ra một thứ chất dịch nhầy nhầy, chất dịch kia bám lên trên chỗ cổ tay Xuân Đức đang chảy máu thì lập tức khiến máu ngừng chảy, về thương cũng trong nháy mắt lành lại.
Xuân Đức vuốt ve nó cười nói:
“ Ăn no rồi sao?”
A Trân lắc lắc đầu, tỏ ý vẫn chưa no. 
Xuân Đức mỉm cười nói:
“ Lần sau cứ ăn no đi, mất một chút máu ta cũng không thể chết được đâu. Được rồi, bây giờ gọi đám lính của A Trân về nào.”
A Trân gật gật đầu,tiếp đó nó vỗ vỗ cánh sau rồi rít lên:
“ Krec krec...Krec krec…”
Thanh âm bén nhọn vang lên, âm thanh của A Trân khi va chạm vào vách tường thì cũng không bị ngăn lại mà trực tiếp xuyên qua.
…..
“ Ong ong..”
Không qua bao lâu thì đàn “Thái Cổ Phệ Ma Trùng” đã bắt đầu quay lại, tiếng vỗ cánh như tiếng ong vo ve liên tục vang lên, hàng ngàn vạn con đồng thời vỗ cánh khiến cho cả một không gian ầm vang.
Nhìn thấy đàn Thái Cổ Phệ Ma Trùng quay trở lại thì Xuân Đức không kìm được vẻ kích động, đám này đi ra ngoài mới một thời gian vậy mà con nào con nấy đã cường đại lên rất nhiều, chứng tỏ trong thời gian này bọn nó ăn được không ít con mồi.
Không những thế, đám này lúc quay lại còn mang theo không ít bảo vật, có binh khí, áo giáp, tiên thạch, nhẫn không gian các kiểu, có lẽ đây là vật phẩm mà nạn nhân bọn chúng giết để lại.
Vung tay lên một đường hầm không gian mở ra, đám Thái Cổ Phệ Ma Trung theo ý niệm của A Trân tất cả đều bay vào bên trong.
Do số lượng quá nhiều với đám trùng về cũng lẻ tẻ nên phải 2 canh giờ sau thì đám kia mới quay về hết không thiếu một con.
Trao đổi với A Trân một chút thì Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh nói:
“ Ra ngoài thôi, bên trong này đã không còn thứ gì nữa rồi.”
Tiếp đó bốn người phản hồi đường cũ đi ra bên ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.