Xuân Đức, Vô Địch đi rồi. Mấy tiểu khí linh một lần nữa vây quanh Tiểu Khô Lâu.
Trước lúc đi, Vô Địch có nói cũng không phải do Tiểu Khô Lâu cố ý nên cơn giận của đám tiểu khí linh đã nguôi ngoai đi không ít. Có điều ánh mắt của một đám không lấy gì làm thân thiện cả.
Tiểu Khô Lâu lúc này run sợ nhìn Tiểu Mộng nói:
“ Thật sự, thật sự lúc trước không phải ta cố ý, đều là do kiện bảo vật kia tự chủ kích phát không phải do ta.”
Tiểu Cốt( Khí linh của Hỗn độn ma bảo-Thiên Cốt Giáp) nheo mắt hỏi:
“ Hừm, ngụy biện, thân là khí linh vậy mà lại không thể khống chế được bảo vật, ngươi đây là muốn lừa gạt chúng ta.”
Tiểu Khô Lâu nghe thế thì vội vàng giải thích:
“ Không phải, không phải, nghe ta giải thích. Ta lúc trước là khí linh của một kiện bí bảo khác nhưng sau này bị dung luyện vào bên trong kiện bảo vật này, vì thế ta mới không thể khống chế được nó.”
Tiểu Mộng nghe thế thì nâng nắm tay nhỏ, cả nắm tay bốc lên Diệt Hồn Diễm. Ánh mắt cô bé bất thiện nhìn Tiểu Khô Lâu.
“ Ngươi không nói láo chứ?”
Tiểu Khô Lâu nhìn thấy ngọn lửa trên tay Tiểu Mộng thì sợ hãi không thôi, nó liên tục nói:
“ Tất cả đều là sự thật, tất cả đều là sự thật, cái kia chỉ là một việc không may, ta vì sao lại muốn hại người lần nữa tân sinh bản thân đây.”
Tiểu Mộng nghe vậy thì thu lại nắm tay, có điều ánh mắt con bé vẫn vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380837/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.