Chương trước
Chương sau
Giữa lúc mấy người Bóng Ảnh đang cùng nhau nói chuyện thì đột nhiên…
“ Ầm…” 
Bầu trời như bị xé ra làm hai. Một tia “ Xích phủ diệt thế thần lôi” không một dấu hiệu báo trước từ giữa bầu trời hạ xuống, đánh xuống phủ thành chủ.
“ Ầm ầm ầm…”
Tiếp đó là liên miên “ Xích phủ diệt thế thần lôi” hạ xuống, cùng lúc đó một tiếng gào rống kinh thiên vang lên.
“ Gào gào gào…”
Âm thanh bén nhọn xuyên kim liệt thạch, trong nháy mắt phá hủy toàn bộ kiến trúc ở xung quanh phủ thành chủ.
Mấy người Bóng Ảnh thấy thế thì quá kinh sợ, bọn họ biết nơi kia là nơi đại ca bọn họ đang ở, tiếng gào thét vừa rồi cũng là của đại ca bọn họ. Lúc này cả ba người xé mở không gian trực tiếp xuất hiện ở nơi Xuân Đức đang tại.
Lúc bọn họ đến nơi thì phương viên mấy trăm dặm xung quanh Phủ Thành Chủ đã hóa thành một đống phế tích đổ nát, khắp nơi là từng hố sâu đen ngòm đang bốc lên khói trắng nghi ngút, ánh mắt ba người quét qua lập tức nhìn thấy Xuân Đức đang ở trạng thái bản thể, cả người cháy đen đang nằm co giật bên trên mặt đất.
Ba người lúc này chạy lại, muốn mang hắn vào bên trong không gian vong linh nhưng vừa chỉ chạm vào cơ thể Xuân Đức thì cả ba người đồng thời bị giật cho bốc khói. Cùng lúc đó một loại lực lượng hủy diệt từ bên trong thân thể Xuân Đức truyền qua cơ thể bọn họ.
Lực lượng kia không những tàn phá nhục thân bọn họ còn muốn hủy diệt linh hồn của ba người nhưng may mắn là thứ lực lượng kia không nhiều, ba người sau một hồi liền có thể áp chế.
Bóng Ảnh có phần kinh dị nói:
“ Loại lực lượng kia thật đáng sợ. Tí nữa trực tiếp hủy đi linh hồn của ta.”
Hai người Nguyên Ma cùng Long Sát cũng là một trận sợ hãi không thôi.
Đúng vào lúc này, hư không mở ra một khe hở, Vô Địch xuất hiện ở ngoài này, một tay bắt lấy Xuân Đức kéo vào bên trong khe hở kia, ba người Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma cũng theo đi vào.
Vừa vào bên trong thì Bóng Ảnh liền hỏi:
“ Đại ca làm sao tự dưng lại bị sét đánh vậy?”
Hắc Ám Ma Thụ ngửi được mùi được mùi vị trên người Xuân Đức thì nói:
“ Mùi vị thật quen thuộc, cái này hẳn là xích phủ diệt thế thần lôi đây mà, trước kia ta cũng bị như thế này không ít lần, mỗi lần đều là sống dỡ chết dỡ.”
Nghe được hắn nói vậy thì Bóng Ảnh hỏi:
“ Hắc lão ca biết nguyên do sao?”
Hắc Ám Ma Thụ thản nhiên như không có việc gì nói:
“ Sát nghiệp quá nặng, ông trời muốn diệt hắn thôi cũng không có gì ghê gớm, sau này tạo nghiệt nhiều nữa thì càng khủng khiếp. Cũng không cần lo lắng, chủng tộc của hắn đã là giống loại nghịch thiên mà tồn tại, chỉ một ít Xích Phủ Diệt Thế Thần Lôi như vậy không giết được hắn đâu.”
Vô Địch sau khi kiểm tra cho Xuân Đức một hồi thì nói:
“ Chỉ bị hôn mê thôi, không có gì nghiêm trọng, thân thể tuy bị hủy hoại hơn phân nửa nhưng rất nhanh liền sẽ hồi phục, có điều vẫn nên là chuẩn bị một chút đồ phòng bị cho Củ Cải bằng không hắn ra ngoài liền bị thiên đạo đánh chết.”
[ Thiên đạo: Quy tắc vũ trụ của cao thiên, không có tình cảm chỉ có quy tắc.]
Hắc Ám Ma Thụ nghe thế thì nói:
“ Có nghiêm trọng vậy không,Củ Cải hiện tại đã vượt qua một lần vạn kiếp, như vậy phải rất lâu sau mới gặp phải thiên đạo gạt bỏ lần hai.”
Vô Địch lắc đầu đáp:
“ Thiên địa bây giờ đã khác xa thời kỳ của hai người chúng ta rồi, chỉ vừa diệt không tới một châu liền đã xuất hiện vạn kiếp, nếu như diệt cả một châu hoặc một vực rất có thể sẽ xuất hiện hạo kiếp, vì thế phải làm chuẩn bị từ trước.”
Thở dài, Hắc Ám Ma Thụ nói:
“ Thời gian dài đằng đẵng, thiên địa này thực sự thay đổi quá lớn, lần này chúng ta vẫn là nên cẩn thận. Nếu như Củ Cải có việc gì thì hai chúng ta cũng liền xong đời.”
Vừa nói chuyện, Hắc Ám Ma Thụ cũng vừa tiết ra tinh hoa sinh mệnh của bản thân truyền vào bên trong thân thể Xuân Đức, thân thể hắn nhận được sinh mệnh bổ sung thì nhanh chóng khôi phục, có điều rất chậm, bởi vì bên trong thân thể hắn còn không ít “ Xích Phủ Diệt Thế Thần Lôi” đang phá hoại.
“ Bên trong thân thể Củ Cải còn không ít Xích Phủ Diệt Thế Thần Lôi, lão Huyễn ngươi không định giúp hắn bài trừ ra ngoài sao?”--- Hắc Ám Ma Thụ hỏi.
Vô Địch lắc đầu nói:
“ Không cần, Củ Cải có thể hấp thụ được thứ này, chỉ cần hấp thụ được một ít lại cũng không cần chờ Tiểu Thất nữa, có thể phục dụng loại dược tề kia, tỷ lệ thuế biến khi đó sẽ được nâng lên thật lớn.”
Lão Hắc nghe vậy thì cũng đã hiểu rõ ý đồ của Vô Địch, hắn nói:
“ Vậy cũng tốt đỡ mất công ta phải ra tay,mà hóa ra lúc trước lão Huyễn ngươi đã tính đến tình huống này, vì sao không nói cho Củ Cải biết để hắn đề phòng một chút, nếu như có đề phòng cũng sẽ không thảm thế này.”
Nhún nhún vai, Vô Địch nói rằng:
“ Ta nói với Củ Cải rồi mà hắn không chịu tin ta đấy chứ, hắn cứ khăng khăng nói không sao đâu, chỉ giết có dăm ba chục tỷ nhân tộc, hải tộc cùng với yêu tộc thôi làm gì đến độ bị Thiên Đạo gạt bỏ. Bây giờ thì biết mặt, ai bảo không chịu nghe lời.”
Nhìn qua Bóng Ảnh, Vô Địch lại nói:
“ Ảnh, đi ra ngoài làm nốt công việc còn lại đi. Ta có chút không tiên ra bên ngoài nên mọi việc đành nhờ ngươi cả vậy.”
Bóng Ảnh gật đầu đáp:
“ Không thành vấn đề. Mà đúng rồi, ở phía ngoài thành có rất nhiều thi thể Hải Tộc cùng Hải Thú, Hắc lão ca cũng nên tranh thủ đi ra ngoài đó một chuyến đi.”
Hắc Ám Ma Thu nói:
“ Đã biết, ta sẽ đi xử lý.”
Tiếp đó mỗi người mỗi việc chia nhau ra mà làm. Bóng Ảnh cùng với Long Sát, Nguyên Ma đi ra ngoài làm công việc vận chuyển tài nguyên. Lão Hắc thì đi dọn dẹp đống lộn xộn ở trước cửa thành, về phần Vô Địch thì nhanh chóng đi lên tầng ba, đi tới tế đàn, chuẩn bị luyện một món bảo vật giúp cho Xuân Đức chống chịu với Xích Phủ Diệt Thế Thần Lôi.
Riêng bản thân Xuân Đức thì nằm một đống trên mặt đất không cần phải làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.