Chương trước
Chương sau
Vỗ nhẹ lưng Sói Mập, Xuân Đức híp mắt cười nói:
“ Đi qua bên kia nào Mập Mạp xem ra tối nay chúng ta có thịt rồng ăn rồi, ngươi cứ tính trước xem là nên ăn món rồng hầm hay rồng xào đi.” 
Sói Mập ánh mắt lúc này cũng trở nên sáng ngời, nó lúc này cực nhanh lướt qua bên kia, nơi mà mấy con Kim Long đang bị Long Sát vây khốn, mấy con Kim Long kia thể chất có thể nói cực kỳ kinh khủng vậy mà dưới sức ép của Hỗn Độn Thiên Thủy vẫn bình an vô sự.
Rất nhanh thì Sói Mập đã bơi tới phụ cận nơi mấy con Kim Long đang bị giam cầm, ở gần Xuân Đức lúc này mới kinh ngạc nói:
“ Di, hóa ra không phải chỉ một con có tu vị Hằng Vương Tiên Cảnh à, thế mà tất cả đều có ti vị Hằng Vương Tiên Cảnh, hôm nay ta ra ngoài đúng là gặp vận, thoáng cái gặp bốn con rắn lớn.”
Sói Mập nhìn bốn con Kim Long khổng lồ đang vùng vẫy bên trong một vùng nước không tài nào thoát ra thì kinh ngạc nói:
“ Bọn chúng làm sao lại không thể đi ra khỏi vùng nước đó được vậy chủ nhân.”
Xuân Đức giải thích:
“ Là lão tam đang giam cầm bọn nó đây, lấy tu vị hiện tại của mập mạp ngươi không nhìn thấy lão tam được đâu. Linh hồn lực ít nhất phải là Hằng Vương Tiên Cảnh tầng 2 mới có thể nhìn thấy được.”
Ngay lúc hai chủ tớ đang nói chuyện thì từ bên trong không gian giam cầm của Long Sát một con Kim Long lớn tiếng gầm thét:
“ Ngươi là người nào nhanh thả ta ra, nếu người dám làm gì ta thì bạn bè người, người nhà của người, đến ngay cả Bắc Thần Châu này cũng sẽ chôn cùng ngươi. Biết điều thì nhanh thu hồi thứ này, ta sẽ tha lỗi cho ngươi.”
Xuân Đức nghe thế thì tí nữa cười phun, lâu rồi lại mới được nghe người ta uy hiếp, thực sự mà nói hắn có chút hoài niệm à. Hẳn mỉm cười nhìn con Kim Long hỏi:
“ Ngươi là người nào? Lai lịch rất lớn sao? Nói nghe chút biết đâu ta sẽ sợ mà thả ngươi ra.”
Con Kim Long( con rồng này không có cánh nhé) kia gầm lên nói:
“ Ta là con trai thứ 312 của Kim Long Vương, Kim Long chúng ta là chủ của vùng biển nơi đây, nếu ngươi dám làm gì ta thì sẽ chết không có chỗ chôn, đội quân hải tộc sẽ giết chết người, san bằng cả Bắc Thần Châu. Tới khi đó hậu quả ngươi có thể gánh nổi sao?”
Xuân Đức ánh mắt chợt lóe, hắn vốn dĩ đã thiếu máu thịt để nuôi Hắc Ám Mẫu Thụ, bây giờ nếu tạo ra một cuộc huyết chiến giữa hải tộc cùng nhân tộc ở Bắc Thần Châu này thì tuyệt, khi đó máu thịt sẽ không thiếu nữ rồi.
Có suy nghĩ như vậy, hắn cười càng thêm lạnh lùng, nhìn con Kim Long kia hắn khinh miệt nói:
“ Một con Kim Long vừa bước vào Hằng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ nhị trọng đỉnh phong mà thôi, chết liền chết, ngươi tưởng ta sợ mà không dám giết ngươi sao, hừ.”
“ Long Sát tập trung giết chết tên này, mấy tên con lại để ca.” 
Long Sát nghe vậy thì lập tức thu nhỏ phạm vi, tập trung tất cả lực lượng muốn ép chết con Kim Long vừa nói chuyện. Về phần hai con Kim Long khác thì đã có Xuân Đức lo.
Thấy đối phương vậy mà thật sự muốn giết mình, con Kim Long kia hoảng sợ không thôi, nó rống giận nói:
“ Nhân loại ngu xuẩn, ngươi nhất định phải trả giá cho hành động của ngươi ngày hôm nay.”
Xuân Đức cười nhạt nói:
“ Mấy tháng trước ta mới giết một đám người của Ám Long tộc, bên trong hình như còn có đại công tử của bọn chúng đấy, thế mà vẫn chưa thấy tộc hắn tìm ta báo thù.”
Vừa nói hắn vừa triệu hồi Quỷ Kiếm, tâm niệm vừa động Quỷ Kiếm liền xuất hiện trong hắn, Quỷ Kiếm vừa ra vô tận máu huyết đang phiêu đang khắp nơi đều tụ tập về đây.
Xuân Đức thấy thế thì vỗ vỗ nhẹ Quỷ Kiếm nói:
“ A Manh, thứ này là để ba ba dùng làm mồi câu, không được ăn, tí nữa làm thịt hai con Kim Long này cho A Manh một con đấy.”
Nghe hiểu được lời hắn nói, Quỷ Kiếm khẽ run lên vài lần biểu hiện đồng ý, huyết vụ xung quanh lúc này cũng lần nữa tán ra xung quanh.
Nâng lên Quỷ Kiếm, Xuân Đức ánh mắt nhìn về phía hai con Kim Long cách đó không xa cười nói:
“ Không chạy sao?”
Hai con Kim Long kia lúc này hóa thành một nam, một nữ, cả hai bề ngoài đều nhìn rất trẻ, còn tuổi thật thì hắn có trời mới biết.
Nam tử trẻ tuổi kia lúc này không biết lấy đâu ra tự tin nói:
“ Lúc trước là không may bị thứ kia ám toán nên mới bị người vây khốn, ngươi tưởng rằng bằng thứ kia có thể vây khốn hai chúng ta, hừ, ngây thơ, nếu ngươi lúc trước nhanh chân chạy đi còn có thể giữ một mạng nhưng giờ đã chậm.”
Xuân Đức nghe xong thì kinh ngạc không thôi, hóa ra hai người này là tự tin vào năng lực bản thân có thể thoát khỏi vây khốn của Long Sát đi ra ngoài chém giết hắn. Vừa nghĩ tới điều này thì hắn tí nữa cười phun, Long Sát cũng không là đối thủ của hắn, hai người này lại tính là cái quái gì.
Hắn gật đầu nói:
“ Rất có tự tin, vậy thì tiếp ta một kiếm đi.”
“ Kiếm Nhất- Quỷ Hồn Nhất Trảm”
Xuân Đức nâng kiếm, động tác rất chậm nhưng loại hòa với vận luật của thiên địa, giống như là cùng một nhịp thở với thiên địa vậy, một kiếm chém xuống không có bất kỳ màu mè, chỉ là một kiếm bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng ở đối diện, một nam một nữ kia sắc mặt trở nên kinh khủng. 
Nữ tử ở bên cạnh sợ hãi lùi về phía sau rồi nhanh chóng bỏ chạy, về phần nam tử kia thì cứ ngẩn người nhìn một kiếm kia hạ xuống.
“ Phúc”
Một kiếm kia chém qua nam tử nhưng cũng không có gây thương tích gì cho thân thể hắn, có điều dưới một kiếm này linh hồn nam tử kia bị chém cho tan tác, tất cả đều bị Quỷ Kiếm hấp thụ đi. Từ nay bên trong Quỷ Kiếm lại có thêm một vong hồn, sức mạnh lại gia tăng một phần.
Nhìn thi thể nam tử đã hóa thành con Kim Long khổng lồ, Xuân Đức cười lạnh nói:
“Tự tin là tốt, tự tin thái quá là tìm đường chết.”
Ánh mắt hắn lúc nhìn qua nữ tử đang chạy phía ở nơi xa xa, trong mắt hiện lên tia trào phúng, hắn cười cười nói:
“ Con rắn nhỏ chạy làm gì nhanh vậy, lại mất công ta phải đi xa nhặt xác.”
Quỷ Kiếm trong tay hắn trong nháy mắt chuyển đổi hình thái, hóa thành Quỷ Cung.
Xuân Đức dương cung, trong miệng khẽ ngâm.
“ Nhất tiễn - Truy Hồn Vong Mệnh Tiễn”
Máu tươi trong một vùng rộng lớn thoáng cái bị hắn thu nạp hình thành một mũi tên máu.
“ Vèo…”
Mũi tên bay đi trực tiếp tạo thành một đường chân không bên trong lòng đại dương.
Nhưng ngay lúc Xuân Đức cho rằng nữ tử kia sẽ bị bắn chết thì không biết từ đâu lại xuất hiện một lão giả, lão giả này là nhân tộc chứ không phải hải tộc.
Tay lão giả cầm một tấm mai rùa cực lớn, bên trên có vô số đồ án, phù văn tối nghĩa, cả mai rùa phát ra ánh sáng tối tăm.
“ Ầm…”
Huyết tiên va chạm với mai rùa vậy trực tiếp bị mai rùa cản lại, về phần lão giả kia chỉ bị đẩy lùi về phía sau vài chục dặm sau đó dừng lại, lúc dừng lại cũng không có bị thương gì, chỉ là khí huyết bên trong cơ thể đôi chút hỗn loạn mà thôi.
Xuân Đức thấy vậy thì không biết nói gì hơn, hôm nay là ngày gì mà cường giả Hằng Vương Tiên Cảnh cứ thi thoảng lại xuất hiện một người vậy, phải chẳng mấy chục năm hắn ở bên trong Thần Võ Nguyên Tháp thì Hằng Vương Tiên Cảnh đã nhiều như chó chạy ngoài đường rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.