Chương trước
Chương sau
Sau khi nhìn qua Vũ Y một chút, thấy con bé không có chuyện gì rồi thì Xuân Đức cũng không nán lại đâu, hắn lúc này đi thẳng xuống tầng thứ nhất của “ Không gian vong linh”
Vừa xuống đến nơi, đập vào mặt hắn chính là vô biên ma sói,ma sói nhiều đến mức mà đâu đâu cũng có, bọn nó nằm la liệt trên mặt đất, nếu không phải đám này chỉ cần hấp thu ma khí để sống thì đã sớm hết thức ăn mà tàn sát lẫn nhau, Xuân Đức nhìn qua một chút liền thôi. 
Thực sự mà nói, hắn cũng không xem trọng đám thú nuôi này lắm, lúc đầu khi nghe Vô Địch nói,vốn hắn để Nguyên Ma xuống đây tàn sát một hồi cho xong nhưng nghĩ lại con vật mình nuôi cũng nên có tí đạo đức nên hắn mới có cái suy nghĩ mang đám này đi làm pháo hôi.
Sau khi nhìn xem đàn Ma Sói xong, hắn liền quay người đi tìm ba con thú cưng của mình. 
Không gian nơi đây nằm dưới sự quản lý của hắn cùng Vô Địch nên muốn biết ba tên kia đang ở đâu và làm cái gì cũng rất đơn giản. Chỉ là hơi tốn một chút công phu mà thôi.
Rất nhanh hắn liền đã tìm thấy Sói Mập, A Ngốc cùng A Khờ, khi hắn tìm thấy ba tên kia thì ba tên kia đang nằm phơi nắng cùng nhau trên một cái đồi hoa, bộ dạng hưởng thụ vô cùng.
Thấy cảnh này thì hắn cũng không khỏi nở một nụ cười vui vẻ, cuộc sống giết chóc triền miên liên tục cũng nên có lúc thư giãn, chứ cuộc đời tu tiên cả ngày chỉ có tu luyện cùng giết người thì hẳn sớm tâm thần mà chết.
Thân ảnh hắn mờ dần mờ dần, sau một lúc thì hoàn toàn biến mất, lần nữa hắn xuất hiện đã là trên tầng ba “Không gian vong linh”, ở ngay bên cạnh đám Sói Mập, A Ngốc cùng A Khờ.
Hắn vừa xuất hiện thì Sói Mập liền tỉnh dậy, không những nó mà A Ngốc cùng A Khờ cũng đều tỉnh dậy.
“ Chủ nhân. Người tỉnh lại rồi.”
Xuân Đức khẽ gật đầu, sau đó cũng nằm xuống nhập bọn cùng với ba người Sói Mập, A Ngốc cùng A Khờ.
“ Mập mạp ngươi thấy nơi này thế nào? Có hay không rất đẹp,nơi đây là ta cùng mọi người đều dồn hết tâm lực vào xây dựng đấy.”
Sói Mập du du nói:
“ Cảm giác thật tốt, giống như ở nhà mình vậy.”
Mỉm cười gật đầu, Xuân Đức nhắm mắt lại khẽ nói:
“Vậy là được rồi, ngủ đi, ngủ dậy chúng ta đi ra biển bắt cá.”
Tiếp đó một người ba thú đều nằm dài trên đồi hoa lộng gió và nắng nhắm mắt mà ngủ, bộ dạng thích ý đến cực điểm.
…..
Không gian vong linh lúc này đã được cải tạo rất nhiều, bầu trời nơi này cũng đã có mặt trời,không còn âm u tối đen một màu như lúc trước nữa, cũng không biết là Vô Địch dùng vật gì để làm mặt trời, hắn cũng không có hỏi qua nhưng hắn nhớ không lầm là mắt của Hỏa Phượng hay là có một con Hỏa Phượng gì đó.
Không những vậy, không gian nơi đây đã được gia tăng lên rất nhiều, ngày trước chỉ tầm có mấy trăm vạn dặm, bây giờ đã có cả ngàn, hơn nữa mỗi giờ mỗi khắc đều đang tăng lên, có điều chậm chạp mà thôi.
Nhưng mà không gian tăng lên lại dẫn tới quy tắc biến đổi, dòng chảy thời gian bắt đầu cân bằng lại, không thể tùy ý điều chỉnh thời gian như lúc trước, có điều nếu có việc gì gấp thì Vô Địch vẫn có thể dùng năng lượng cấp cao tạo ra không gian gia tốc, nên vấn đề này cũng không đang lo cho lắm. Bây giờ tốc độ chảy thời gian nơi này so với ngoại giới nhanh hơn không tới 50 lần.
Không gian tăng lên, kết cấu không gian cũng đồng dạng được tăng lên, nghe vô địch nói bây giờ một cường giả Đế Cấp mà đi vào trong này, đừng mong phá không mà đi, dù có là Để Cấp đỉnh phong đi nữa, vậy là biết không gian lúc này chắc chắn đến mức nào rồi.
Không gian chắc chắn, khả năng ngụy trang đánh lừa cũng được nâng cao hơn rất nhiều, bây giờ cũng không cần sợ đám cừu nhân của Vô Địch cảm ứng được cái gì.
Vô Địch có nói “ Với khả năng che giấu hiện tại thì dù đám cừu nhân kia có ở gần cũng không thể phát hiện ra được Vô Địch đang ở bên trong không gian vong linh. Còn ở xa thì không thể cảm ứng được không gian vong linh chứ đừng nói là cảm ứng tới Vô Địch.”
Có điều vì để đảm bảo an toàn, Vô Địch vẫn là ở nhà tốt hơn, ít xuất hiện, việc ở bên ngoài vẫn là hắn lo, tránh cho đám cừu nhân kia tìm tới, dù sao đám cừu nhân của Vô Địch đều là hạng bá chủ của cao thiên chứ không phải đám tôm tép nhãi nhép gì. Thần thông của đám kia không một ai có thể xem thường.
Đương nhiên tài nguyên nhiều như vậy không chỉ phát triển mình không gian vong linh như vậy được, Vô Địch còn làm ra một ít hậu thủ để chạy trốn hay tiêu diệt địch nhân, có điều những hậu thủ kia chỉ có thể tự mình Vô Địch thi triển, còn hắn không không dùng được. Về điểm này thì Vô Địch nói qua loa hắn cũng không hỏi nhiều.
Nói chung thì bây giờ mọi thứ đều đang phát triển rất tốt, rất đúng quỷ đạo. So với hồi đầu mới lên cao thiên thì tốt hơn rất nhiều rồi.
……
Thời gian nhanh chóng qua đi, cũng không biết là đã qua bao lâu nữa, Xuân Đức từ giấc ngủ say tỉnh lại, lâu lắm rồi hắn mới có một giấc ngủ thoải mái như vậy.
Ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, thấy xung quanh vẫn là khung cảnh lúc trước thì hắn có chút vui mừng không hiểu vì sao, hít vào một hơi sâu, cảm nhận hương hoa trong gió, hắn cảm thấy cuộc đời như vậy là đủ rồi. Cuộc đời chỉ cần có một nơi để nhớ, để về đã là vui rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.